Quang Âm Chi Ngoại
Mắt thấy như thế, đáy lòng Hứa Thanh có chút nao nao, đội trưởng càng là
bối rối.
Hai người nhìn nhau một cái, truyền âm với nhau.
"Không đúng nha, tiểu sư đệ, sư tôn đâu?"
"Có thể sư tôn đã dùng phương pháp đặc thù đến rồi hay không? Hay là thay
đổi hình dạng, cho nên chúng ta không thể cảm giác ra cũng là bình thường."
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, truyền âm trả lời.
Đội trưởng nghe vậy nhẹ gật đầu.
"Có đạo lý, tính cách lão đầu tử luôn luôn nham hiểm, hẳn là lấy phương
pháp chúng ta không biết được đi vào, huống hồ ta hiểu rất rõ lão già này, vừa
nghe thấy Thần Linh, đoán chừng nước bọt cũng chảy ra, còn cần chúng ta phải
tới giúp đỡ lau bớt ấy chứ, tuyệt đối sẽ không có chuyện làm như không nghe
không thấy."
"Cho nên bây giờ hai ta vẫn nên nhanh chóng hạ xuống, kiếm chút điểm tâm
trước là được." Ánh mắt đội trưởng sáng lên, Hứa Thanh suy tư sau đó nhẹ gật
đầu.
Lúc hai người truyền âm, Ninh Viêm vẫn bị đội trưởng ôm cánh tay, một bộ
dạng sợ gã chạy mất, vì vậy trong lúc sương mù chảy xuôi che khuất trước mặt,
Ninh Viêm nhàn nhạt quét mắt liếc đội trưởng.
Hứa Thanh và đội trưởng không hề phát hiện ra việc này, giờ phút này câu
thông xong, sau khi đạt thành chung nhận thức, cùng đại quân cùng nhau thẳng
đến phía dưới.
Đội trưởng vẫn kéo Ninh Viêm lại như trước, hai người phía trước và Hứa
Thanh phía sau.
Rất nhanh, bọn họ cùng tu sĩ bốn phía, cùng nhau phủ xuống dưới mặt đất
sương mù, vừa mới rơi xuống liền có tiếng nổ vang truyền đến, trong sương mù
vang vọng âm thanh chém giết.
Mơ hồ có thể nhìn thấy một chút thân hình dị thú khổng lồ đang xuất hiện từ
trong sương mù, đang chém giết cùng với Quy Hư và Linh Tàng đã đến trước.
Mà theo bọn họ phủ xuống, kiến trúc khắp vùng đất cũng rõ ràng hơn lúc
trước rất nhiều.
Một mảnh phạm vi cực lớn nơi đây bị một đoàn cung điện bao trùm khắp
toàn bộ đại địa.
Vô số cung điện, miếu thờ, hợp thành một thành trì.
Tràn đầy cảm giác tang thương và cổ xưa, đồng thời cũng mang theo cực
hạn quỷ dị.
Bởi vì những kiến trúc này đều bị máu thịt màu tím đen bao bọc, vả lại cũng
đang ngọ nguậy.
Thả mắt nhìn đi, không chỉ kiến trúc như thế, đại địa cũng là như vậy, bị
máu thịt phủ kín, nhìn thấy mà giật mình.
"Tất cả mọi người, để ý kỹ xung quanh, dọn dẹp để tạo ra khu vực an toàn!"
Trong sương mù truyền ra giọng nói lạnh như băng.
Đây là pháp chỉ của Huyết Yểm đại soái, ngay khi pháp chỉ vang vọng bát
phương, hơn mười vạn tu sĩ phủ xuống nơi đây lập tức lu bù công việc.
Dựa theo phân công khác biệt, có người lấy khôi lỗi chiến tranh ra sử dụng,
nhảy vào trong sương mù chém giết.
Có người thì nhanh chóng kiến tạo trận pháp ở nơi đây, khiến lực lượng trận
pháp bao phủ bát phương.
Còn có người bắt đầu tinh lọc chung quanh, xua đuổi dị chất cùng máu thịt
trong phiến khu vực tản về bốn phía.
Đa số người còn lại thì chia làm từng tiểu đội, khuếch tán ra khắp bốn phía.
Làm việc này, phần lớn là tu sĩ Chấp Kiếm Cung cùng tướng sĩ Hoàng Đô.
Hứa Thanh cùng đội trưởng cũng ở trong đó, về phần đám người Thanh Thu
cùng Khổng Tường Long, bởi vì người ở đây quá đông người nên không tìm
được, chẳng biết đã đi đâu.
Cứ như vậy, dựa theo kế hoạch, một khu vực rất nhanh liền được sáng lập
ra, lại còn không ngừng mở rộng về bốn phía.
Bất kỳ một phương hướng nào nếu gặp phải trở ngại bản thân không cách
nào giải quyết, sau khi báo cáo đều có cường giả rất nhanh đã đến, trấn áp mục
tiêu.
Dưới sự an bài của vị Huyết Yểm đại soái, tất cả đều vô cùng ngay ngắn trật
tự.
Trong lúc này, Hứa Thanh và đội trưởng cũng nhìn thấy dị thú trong sương
mù, đó là một loại hung thú dữ tợn toàn thân đồng dạng một màu tím đen,
chúng nó không có thần trí, toàn thân tràn ngập dị chất, chiến lực không tầm
thường.
Vả lại thân thể càng cao lớn, thì chiến lực lại càng kinh người.
Cho đến sau khi phủ xuống nơi đây hơn nửa ngày, lúc mọi người sáng lập
khu vực an toàn đến phạm vi nhất định, đã bắt đầu nghỉ ngơi và hồi phục.
Dẫu sao dị chất nơi đây quá nồng đậm, thường cách một đoạn thời gian sẽ
phải toàn lực thanh trừ dị chất trong người, phòng ngừa bản thân bị dị hoá.
Trong lúc này, sau khi Hứa Thanh và đội trưởng câu thông, hai người tiếp
nhận cái nhiệm vụ dò xét, lựa chọn rời khỏi, đương nhiên Ninh Viêm cũng ở
trong đó.
"Ở lại chỗ này không có tác dụng, chúng ta không sợ dị chất, phải nhanh
chóng đi tìm chút điểm tâm nếm thử, không thể đi một chuyến uổng công được,
còn có vũ khí Ninh Viêm này nữa, chúng ta cũng phải sử dụng cho thật tốt."
Đội trưởng kéo Ninh Viêm lại, vừa chạy nhanh về phía trước, vừa truyền âm
nói với Hứa Thanh.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Ninh Viêm, đáy lòng có chút đồng cảm, người này
trong hơn nửa ngày đều không rời khỏi cánh tay của đội trưởng, rõ ràng đội
trưởng lo lắng vũ khí chạy mất.
Mà Ninh Viêm bên đó giống như đã cam chịu số phận, thỉnh thoảng sẽ có
một chút cảm xúc vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn là cam chịu.
Hứa Thanh nhìn ở trong mắt, nhịn không được mở miệng.
"Đại sư huynh, tay ngươi không mỏi sao, có cần buông Ninh Viêm ra một
chút hay không."
"Mỏi cái gì, ta phải bảo vệ tiểu Ninh Ninh của chúng ta!" Đại sư huynh đoan
chính nghiêm khắc nói, sau đó chân thành nhìn Ninh Viêm.
"Tiểu Ninh Ninh, ngươi yên tâm, lần này đi cùng ta, ngươi nhất định có thịt
ăn!"
Nói xong, đội trưởng nhịn không được giơ tay lên, lại sờ lên đầu Ninh
Viêm.
Cũng không biết vì sao, từ sau lần đầu sờ đầu đối phương, y liền theo bản
năng yêu thích động tác này, hình như sờ đầu Ninh Viêm khiến cho y có một
loại khoái cảm kỳ dị.
Hô hấp của Ninh Viêm có chút dồn dập, liếc mắt nhìn đội trưởng thật sâu,
sau đó bỗng nhiên mở miệng.
"Các ngươi muốn kiếm thứ tốt ư? Trước khi đi vào ta đã điều tra qua một
chút tình báo, biết rõ một địa phương, có lẽ chỗ đó có chút đồ vật không tệ, ta
đưa bọn ngươi đi qua."
Đội trưởng nghe vậy liền trừng mắt nhìn Ninh Viêm, vẻ mặt vui mừng,
nhưng lại bí mật truyền âm cho Hứa Thanh.
"Tiểu sư đệ, Ninh Viêm này hình như có chút không đúng?"
Thần sắc Hứa Thanh vẫn như thường, nhưng trong lòng cũng dâng lên nghi
ngờ.
Trên thực tế hắn mới từ trong phản ứng của Ninh Viêm phát hiện ra đối
phương có điểm gì là lạ, dù sao Ninh Viêm cũng được hắn đưa về từ Triêu Hà
Châu, lại an còn bài vào trong Thư Lệnh ti làm việc.
Cho nên hắn cũng có chút phán đoán đối với ngữ khí nói chuyện của Ninh
Viêm, mà những lời đối phương nói vào giờ khắc này cũng có điểm là lạ, hình
như không phải thuộc về ngữ khí của Ninh Viêm.
Nhưng ngay lúc Hứa Thanh đang muốn truyền âm báo cho đội trưởng biết
nghi ngờ của mình, một tiếng hừ lạnh quen thuộc đột nhiên vang vọng trong
tâm thần của hắn.
Tiếng hừ lạnh này ẩn chứa cảnh cáo, sau khi Hứa Thanh nghe được liền run
một cái, thần sắc lập tức nghiêm nghị, lập tức truyền âm cho đội trưởng.
"Đại sư huynh, lúc trước Ninh Viêm được ta đưa về từ Triêu Hà Châu nên ta
hiểu rõ, gã đã gặp chút chuyện ở Triêu Hà Châu, cho nên tính cách có chút cải
biến, hết thảy...Đều bình thường!"
Hứa Thanh nói xong, trong đầu lại vang vọng tiếng hắng giọng quen thuộc,
trong đó bao hàm thoả mãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.