Quang Âm Chi Ngoại
Trong mắt Thất gia lộ ra tia vui mừng, nhẹ gật đầu.
"Không sai, nó đưa ra đáp án chắc chắn như thế, vậy câu trả lời chỉ có một,
đó chính là nó tin tưởng vững chắc chỉ cần Hồng Nguyệt thấy bản thể của nó,
thì nhất định sẽ thôn phệ, đây là nhận thức của nó, như vậy cái nhận thức này
cũng đã làm lộ ra bản chất của nó, là giữa Thần Linh gặp nhau, nhất định là kẻ
mạnh thôn phệ kẻ yếu."
"Kết hợp với Thần Linh ngủ say nghỉ lại trong Tiên Cấm không hề ra ngoài,
độ chuẩn xác của đáp án này cũng cao tới trên tám phần."
"Giống như lúc trước ta cũng đã từng nói qua với các ngươi, sau khi ta
nghiên cứu phát hiện, thật ra Thần Linh không có gì, chẳng qua chỉ là tồn tại
cao giai hơn so với chúng ta mà thôi."
"Phàm nhân ăn quá no sẽ buồn ngủ, lười biếng không muốn để ý tới cái gì.
Tu sĩ lại càng như vậy, ví dụ như lão Đại ăn quá no, liền theo bản năng ngủ say,
vi sư ăn quá no cũng vậy, ngươi cũng vậy, cho dù không phải là đều ngủ say,
nhưng cũng phải bế quan hấp thu."
"Về phần thời gian bế quan hoặc là ngủ say dài hay ngắn, là do thức ăn
quyết định."
Tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng cực lớn, đội trưởng không ngừng
liếm môi, hiển nhiên từ hai cái bằng chứng này, phương hướng cuối cùng cũng
chỉ về một đáp án cuối cùng.
"Như vậy hiện giờ, đáp án, phải chăng đã rõ ràng?" Thất gia nói khẽ.
"Nhân Hoàng chủ động trợ giúp Hồng Nguyệt thức tỉnh, đưa vào Tiên Cấm,
là muốn để cho Hồng Nguyệt cắn nuốt Thần Linh trong Tiên Cấm, sau đó tiến
vào giai đoạn hấp thu tiêu hóa!"
"Như vậy thời điểm này, Hắc Thiên tộc xảy ra vấn đề gì, Hồng Nguyệt cũng
sẽ không thể để ý tới, bởi vì đối với Thần Linh mà nói, bọn chúng vốn chỉ là tôi
tớ mà thôi, Thần Linh không thể nào vì tôi tớ mà không ăn, không ngủ!"
"Mà Hồng Nguyệt hấp thu tiêu hóa cần mất thời gian nhất định, lúc này Hắc
Thiên tộc chẳng khác gì là không có Thần Linh che chở!"
"Nhân Hoàng, chính là đang đợi loại cơ hội này!"
Hứa Thanh sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhanh chóng mở miệng, một cỗ cảm
giác sáng tỏ thông suốt bay lên bên trong tâm thần của hắn, giờ khắc này trong
đầu hắn tựa như thiên địa nắng ráo sáng sủa, mây mù tiêu tán, nhận thức vô
cùng rõ ràng.
Thậm chí dưới ý niệm trong đầu thông suốt hiểu rõ, tòa Thiên Cung thứ
mười hai đang thực hóa trong cơ thể hắn chỉ trong chốc lát liền tăng tốc độ lên,
càng dần càng tiếp cận viên mãn.
Đây chính là ý niệm thông thấu, niệm thông thì pháp thông!
Theo Thất gia dần dần dẫn dắt, nhãn quan của Hứa Thanh giống như được
khai thiên tích địa mở ra, tâm thần cũng được mở rộng vô hạn, nhận thức và
phương thức suy nghĩ không còn là cực hạn trước mắt, mà tăng lên càng nhiều
vị giai, nhìn xuống toàn cục.
Thất gia vốn có thể không nói, cũng có thể trực tiếp nói ra đáp án, nhưng
làm như vậy, sẽ khiến cho nhận thức của Hứa Thanh tăng lên có hạn.
Mà dưới sự dẫn dắt của lão, Hứa Thanh tự mình chậm rãi phân tích ra hết
thảy, loại đột phá trên nhận thức này, không thể nghi ngờ giống như tạo hóa
vậy!
Truyền đạo thụ nghiệp, lúc nào cũng có thể, vả lại phương thức rất đa dạng,
linh động chứ không hề chỉ có một khuôn sáo, mà Thất gia đúng là đang dẫn dắt
rất tốt.
Đích thị là phong cách, đẳng cấp của đại sư phụ có tầm nhìn và rất cơ trí, sư
tôn lão luyện!
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ sùng kính, nhìn qua Thất gia và cúi đầu thật
sâu.
Thất gia mỉm cười, mắt thấy Hứa Thanh thật lòng khâm phục như vậy, trong
lòng dào dạt ngạo nghễ, càng có cảm giác khoan khoái dễ chịu.
"Như vậy, Vực Bảo chiến tranh thì sao? Sư tôn ngài thấy thế nào? Mưu
đoạt?" Đội trưởng cũng chấn động thật lớn, sùng kính nhìn qua sư tôn.
Nụ cười của Thất gia trì trệ, vấn đề đội trưởng hỏi, cũng là đáp án lão không
nghĩ ra, nhất là khi thấy Hứa Thanh đang dùng ánh mắt ham học hỏi nhìn mình,
Thất gia có chút đau đầu.
Thầm nghĩ hình tượng đại sư tôn cơ trí không gì không thông vừa mới dựng
nên, cho không thể nào nói rằng mình cũng không biết...
"Tại sao tên lão Đại này lại không có nhãn lực như vậy!" Thất gia không
vui, nhưng mặt ngoài không lộ chút nào, nhàn nhạt mở miệng.
"Việc này vi sư đã sớm đoán được rồi."
"Nhưng sự tình gì, dù sao cũng không thể cứ trực tiếp nói thẳng ra ràng ra
cho các ngươi biết, việc này coi như là một bài tập cho các ngươi đi, đợi các
ngươi quay lại cân nhắc thật tốt, ta nhìn đám hai người các ngươi, ai có ngộ tính
hơn thì vi sư sẽ có ban thưởng."
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, đáy lòng càng thêm kính nể đối với vị sư tôn của
mình.
Đội trưởng thì có chút hồ nghi, nhìn lướt qua sư tôn.
Mắt thấy Trần Nhị Ngưu còn muốn mở miệng, Thất gia thầm hừ một tiếng,
trong lòng ghi nhận điểm trừ cho y, sau đó xuất ra một cái mặt nạ da người đặc
biệt hơi mờ, đưa cho Hứa Thanh.
"Vật này, là Tiên Thuật mà năm đó vi sư thu được ở một cái Tiên Thuật điện
trong nơi khác, hiệu dụng chỉ có một, đó chính là ẩn nấp, ẩn nấp cực hạn."
"Lão Tứ, một khắc Hồng Nguyệt thức tỉnh, ngươi lập tức đeo chiếc mặt nạ
da người này lên, đây là tầng ẩn nấp thứ nhất, nhưng cũng không ổn thỏa, ngươi
nhớ kỹ phải lập tức tìm nơi nhiều máu thịt trong nơi đây, đào hố vùi mình vào
trong, cho thân hình của ngươi ẩn nấp dưới khí tức Thần Linh đang ngủ say, đây
là tầng ẩn nấp thứ hai, mà chính ngươi cũng có một chút phương pháp, đây là
tầng ẩn nấp thứ ba, còn có Thần Thuật ẩn nấp vi sư sẽ gia trì cho ngươi, đây là
tầng ẩn nấp thứ tư!"
"Kể từ đó, chỉ cần Hồng Nguyệt không toàn lực chuyên môn tìm ngươi, thì
trong thời gian ngắn có thể ngươi không đáng ngại, mà Hồng Nguyệt thức tỉnh
nhất định sẽ bị Thần Linh ngủ say thu hút, cho nên ngươi cẩn thận một chút, có
thể bảo đảm an toàn."
"Nhưng phải nhớ một điều, sau khi đeo mặt nạ lên, không thể di động, tu vi
của ngươi chưa đủ, động đậy sẽ khiến tác dụng ẩn nấp xuất hiện chỗ sơ hở."
Nghe lời sư tôn nói, trong lòng Hứa Thanh dâng lên cảm giác ấm áp, cúi đầu
và lại cúi đầu.
"Sư tôn, chính ngài cũng bảo trọng."
Thất gia nở nụ cười, trong mắt lộ ra vui mừng, lão rất là tán thưởng đối với
người đệ tử trọng tình này.
Vì vậy giơ tay phải lên, vỗ vỗ vào bờ vai Hứa Thanh, gia trì tầng ẩn nấp cho
hắn, sau đó quay người rời đi.
Đội trưởng vội vã mở miệng.
"Sư tôn, ta đâu, của ta đâu!"
Thất gia với vẻ ghét bỏ nhìn thoáng qua.
"Chút điểm khí tức của ngươi, so sánh cùng Thần Linh ngủ say, ai thèm để
ý."
Tuy nói như thế, nhưng Thất gia vẫn phất tay, đánh ra một kích Thần Thuật
ẩn nấp để gia trì, sau đó nhoáng một cái, tan biến khỏi nơi đây.
Mắt thấy sư tôn rời đi, đội trưởng thở phào một hơi, tiếp theo tinh thần vô
cùng phấn chấn, ánh mắt sáng lên nhìn Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh, trên đường đến đây ta đã thấy được một mốn đồ tốt, lúc ấy lão
đầu tử đi quá nhanh nên ta không mở miệng, đi đi đi, chúng ta qua đó nhìn xem
là thứ gì."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.