Quang Âm Chi Ngoại
Đội trưởng vẫn còn nghiến răng, trong đầu chuyển động đủ loại suy nghĩ.
"Tiểu Thanh, nơi đây quá lớn, mà tình báo của chúng ta quá ít, nhưng ta
nghĩ rằng bên trong tòa cung điện kia nhất định có bảo bối, nếu không bốn phía
không thể nào tồn tại tận bốn pho tượng bị máu thịt ký sinh thủ hộ được."
Lúc đội trưởng truyền ra lời này, Hứa Thanh đang nhìn về phía khu vực đại
quân nhân tộc sáng lập ra ở phương xa.
Trong mảnh phạm vi kia, dị chất đã bị xua đuổi ra xa, do một cái trận pháp
tạo thành cái chụp ngăn cách, thả mắt nhìn đi, trong mảnh thiên địa u ám này,
nơi đó là chỗ duy nhất phát ra tia sáng rực rỡ lập lòe.
Mặc dù bốn phía biên giới có dị chất bao phủ, thời khắc xâm nhập, cái chụp
kia khó có thể kiên trì quá lâu, nhưng trong thời gian ngắn vẫn là có thể.
Xuyên thấu qua màn hào quang, có thể nhìn thấy bên trong xây dựng không
ít kiến trúc, bộ dạng có chút kỳ dị, thành hình tam giác, toàn thân đều chế tạo từ
linh thạch, giống như từng tòa tháp cao san sát, tản ra từng trận chấn động kinh
người, đồng thời tồn tại kết nối vô hình lẫn nhau.
Tựa như một cái trận pháp thật lớn.
Có thể thấy từng nhánh tiểu đội thi thoảng ra vào, những đội ngũ kia đều
giống như Hứa Thanh cùng đội trưởng, tiếp nhận nhiệm vụ ra ngoài dò xét.
Trừ bên ngoài những cái này ra, trong phạm vi ngàn dặm, vật phẩm bên
trong cung điện đều đã bị mang đi, ngoại hình cũng bị cải tạo, hóa thành một bộ
phận của trận pháp.
Mà đối lập với những thứ này, thứ kinh người nhất, chính là chín khối tinh
thạch màu trắng giống như tòa núi, lớn tới vạn trượng đang lơ lửng ở trên bầu
trời.
Chín khối tinh thạch này là vị Huyết Yểm đại soái kia mang đến, lúc đầu
vốn không có lớn như vậy, mà là trong thời gian ba ngày này, càng ngày càng
trở nên kinh người.
Nó trôi lơ lửng ở trong không trung, giống như chín cái hắc động, đang hấp
thu dị chất.
Chuẩn xác mà nói, cũng không phải hấp thu, mà là loại bỏ.
Dị chất bị hút đến và dung nhập vào trong đó, sau đó lại tiêu tán ra ngoài.
Quá trình này vòng đi vòng lại, bên trong tinh thạch màu trắng, mơ hồ có
một chút sợi tơ màu vàng được tạo ra.
"Đang hấp thu Thần Nguyên trôi nổi bên trong dị chất?"
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
Hắn không biết phương thức sử dụng cuối cùng của chín khối tinh thạch lớn
như tòa núi này, nhưng dựa theo nhận thức sư tôn mở rộng cho hắn để phán
đoán, có lẽ vật đó cũng để chuẩn bị cho chiến tranh ở tiền tuyến.
"Đừng nhìn mấy cái tinh thạch kia nữa, nó không liên quan gì tới chúng ta,
tiểu Thanh, ta có một chủ ý!" Đội trưởng chợt ngồi dậy, lôi kéo Hứa Thanh và
thấp giọng mở miệng.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt quan sát thiên địa đằng xa, quay đầu về phía
Hướng đội trưởng.
"Ngươi vẫn nghĩ đến cái đại điện kia?"
"Đương nhiên, trong mấy ngày nay, những tòa cung điện mà chúng ta nhìn
qua đều là đồ bỏ đi không có pho tượng thủ hộ, một pho tượng còn đỡ, nhưng
nơi có tới bốn pho tượng thủ hộ, chỉ có mỗi một tòa cung điện kia nha!"
"Tuy rằng so sánh cùng với Thần Linh ngủ say thì không coi vào đâu, nhưng
nếu như chúng ta đã đến, kiểu gì cũng phải chuẩn bị cho mình một chút thứ tốt
chứ đúng không."
Đội trưởng liếm liếm bờ môi, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Trong đầu Hứa Thanh hiện ra cái cung điện đặc thù mà đội trưởng nghĩ đến,
bốn góc quanh nó, mỗi một góc đều có một pho tượng bị máu thịt ký sinh,
chúng nó đều còn sống, vả lại mới chỉ tiêu tán non nửa, thân thể to lớn vẫn còn
tồn tại như cũ.
Bên trên tràn ra chấn động rất là kinh người.
Về phần cung điện được chúng nó thủ hộ, tạo hình cũng không giống những
cung điện bình thường, mà là hình vuông.
Hứa Thanh nhớ kỹ trên nóc nhà còn tồn tại vô số lỗ thông gió nhỏ cỡ ngón
tay.
Những cái lỗ nhỏ kia rất kỳ dị, không bị máu thịt bao bọc, rõ ràng đã được
tránh đi.
Về phần trong cái đại điện vuông vức này có cái gì, Hứa Thanh không biết,
Ảnh Tử cũng không cách nào tới gần chỗ đó, Hứa Thanh đã thử qua, cái đại
điện kia ngăn cản hết thảy dò xét.
"Thật ra đợi Hồng Nguyệt thức tỉnh, sau khi Thần Linh ngủ say nơi đây bị
cắn nuốt, có thể dễ dàng đi vào bên trong hơn nhiều, nhất định phải đi vào ngay
hiện giờ sao?" Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
"Lúc đó sẽ có thêm càng nhiều người tìm kiếm hơn nữa, cho dù chúng ta
cầm được cũng không giữ được, vả lại những cung điện lớn nơi đây cũng đã bắt
đầu mục nát tiêu tán, sợ là không đợi được nữa rồi, mặt khác, tiểu Thanh à, dựa
vào trực giác của ta, bảo bối chỗ đó nhất định cực kỳ khủng khiếp!"
Đội trưởng liếm môi.
"Tiểu Thanh, kế hoạch của ta rất đơn giản, đợi lát nữa chúng ta lại đi tới đó
một chuyến, phương pháp tương tự như lần trước, ngươi tới đó hấp thu dị chất
bốn phía một chút, thu hút sự chú ý của những pho tượng, đợi bốn pho tượng
rời đi thì ta lập tức đi vào cầm đồ vật ra!"
"Lần trước không phải là ngươi không thể mở được cửa sao?"
Hứa Thanh hỏi một câu, trên thực tế lúc trước bọn họ đã từng dùng qua
phương pháp này, Hứa Thanh phải chịu mạo hiểm cực lớn, nhưng mà đội
trưởng lại không đủ lực lượng, không mở cửa ra được.
"Lần này khác, ta có biện pháp, cùng lắm thì liều một lần!"
Đôi mắt đội trưởng đỏ thẫm, nghiến răng mở miệng.
Hứa Thanh trầm ngâm, mắt thấy đội trưởng vô cùng cố chấp, vì vậy nhẹ gật
đầu.
"Nhiều nhất ba mươi hơi thở."
"Không có vấn đề!" Đội trưởng phấn khởi, lôi kéo Hứa Thanh nhanh chóng
đi qua đó, Hứa Thanh hít sâu một hơi, dứt khoát không nghỉ ngơi nữa, hắn cũng
rất tò mò đối với thứ tồn tại bên trong tòa cung điện đặc thù đó.
Cứ như vậy, hai người nhanh chóng rời khỏi nóc nhà, bay nhanh về xa xa.
Một đường triển khai toàn bộ ẩn nấp, sau một nén nhang, một tòa cung điện
hình vuông màu đen xuất hiện ở trong mắt của bọn hắn.
Nhìn qua bốn pho tượng máu thịt sừng sững ở bốn góc cung điện, cảm thụ
được chấn động kinh khủng truyền đến từ bên trên, hô hấp của Hứa Thanh và
đội trưởng cũng nhỏ hơn rất nhiều, hai người nhìn nhau một cái, sau đó chia
nhau hành động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.