Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh cấp tốc lao ra, tản ra một bộ phận lực lượng áp chế hấp thu trong
cơ thể, dị chất bốn phía liền lập tức bay thẳng đến phía hắn, theo lỗ chân lông
toàn thân tràn vào trong cơ thể.
Cái loại cảm giác thư thái cực hạn này rất khiến người ta vô cùng si mê và
đắm chìm, giống như linh hồn cũng muốn tung bay, cảm giác không ngừng
cường đại đến từ thân thể càng làm cho người ta theo bản năng không muốn bài
xích.
Người tâm chí không kiên định rất dễ dàng trong nháy mắt trầm mê trong
đó, bỏ qua hết thảy mọi thứ.
Hứa Thanh cũng phải dùng nghị lực rất lớn, mới có thể duy trì tỉnh táo.
Giờ phút này theo Hứa Thanh hấp thu, tơ vàng trong cơ thể hắn cũng đang
rung động lắc lư, tràn ra khát vọng mãnh liệt, không ngừng truyền ra cảm giác
dễ chịu, thậm chí Hứa Thanh cảm thấy thân thể của mình tựa hồ cũng trở nên
lớn hơn một chút.
Cùng lúc đó, những pho tượng ngoài cung điện màu đen bốn phương kia
cũng nhao nhao ngẩng đầu, máu thịt bao phủ trên mặt, ngũ quan đều vặn vẹo,
trong mắt hiện lên hồng mang.
Trong nháy mắt tiếp theo, chúng nó đồng thời di chuyển.
Hứa Thanh tâm thần run lên, lấy ra mặt nạ sư tôn đưa cho, cầm ở trong tay,
vừa nhanh chóng hấp thu vừa lặng lẽ tính toán thời gian, cũng chính là hơn 10
hơi thở, một cỗ cảm giác đại họa lâm đầu lập tức từ trên trời giáng xuống.
Vào thời khắc này, một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt bộc phát, Hứa
Thanh không chút do dự, lập tức đeo mặt nạ sư tôn đưa cho lên mặt, chui vào
trong lòng đất tràn ngập máu thịt, không nhúc nhích.
Chiếc mặt nạ kia xiết chặt, hết thảy dấu vết về Hứa Thanh đều bị che đậy.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng nổ vang vọng, bốn đạo chấn động kinh
khủng từ chỗ cũ của hắn khuếch tán ra, giống như theo bản năng tìm kiếm thứ
gì đó.
Nhưng mà sau khi Hứa Thanh đeo chiếc mặt nạ kia lên, chỉ cần hắn bất
động là có thể duy trì trạng thái ẩn nấp cường độ cao, cho nên trong nhận thức
bản năng còn lại của bốn pho tượng, Hứa Thanh không tồn tại.
Trên thực tế lúc trước hắn và đội trưởng cũng đã thử qua, phát hiện nếu đeo
mặt nạ di chuyển, cách cự ly xa còn tốt, nếu như trong khoảng cách gần, bốn
pho tượng kia vẫn có thể mơ hồ cảm ứng ra được.
Điểm này, không giống những pho tượng bọn họ gặp trong mấy cung điện
lúc trước, điều này cũng càng nói rõ sự đặc thù của tòa cung điện hình vuông
màu đen này.
"Hy vọng đội trưởng có thể thành công."
Vào lúc Hứa Thanh thì thào trong lòng, đội trưởng bên đó cũng đang điên
cuồng bay nhanh, thừa dịp bốn pho tượng bị thu hút đi, tốc độ của y cực kỳ kinh
người, bay thẳng đến đại điện màu đen.
Lần này đội trưởng không có thử đi mở cửa nữa, sau khi tới gần thì y trực
tiếp bay thẳng đến vô số lỗ nhỏ tràn ngập trên đỉnh đại điện, sau khi đến không
chút do dự, trong mắt mang theo điên cuồng, thân thể chợt nhoáng một cái.
Thân thể của y thế mà lại vô cùng quỷ dị, trực tiếp phân giải, hóa thành mấy
nghìn miếng thịt lớn cỡ ngón tay, theo những cái lỗ thông gió nhỏ kia, chui vào
bên trong.
Những lỗ thông gió nhỏ này hiển nhiên không thể nào đơn giản như vậy, ở
trên ẩn chứa lực lượng cấm chế kinh khủng, dưới cấm chế lập tức bộc phát, rất
nhiều miếng thịt trực tiếp tan vỡ.
Những miếng thịt còn lại, theo phần thịt phía trước nhúc nhích, huyễn hóa ra
gương mặt của đội trưởng, tựa như những con nhuyễn trùng mặt người, không
ngừng há miệng cắn xé, ý đồ phá tan cấm chế.
Nhưng cấm chế nơi đây quá mạnh mẽ, rất nhanh những miếng thịt của đội
trưởng liền hỏng mất hơn chín thành, cho đến khi chỉ còn lại chưa tới ba mươi
con, trong miệng mỗi con nhuyễn trùng đều phun ra một khối lệnh bài không
trọn vẹn, tràn ngập khí tức cổ xưa.
Chính là Đạo Cổ Phong Chính Lệnh.
Bên trên tràn ra một đạo ánh sáng mờ nhạt, khiến cho kết cấu thân thể của
hơn ba mươi con nhuyễn trùng mặt người này cải biến, trở nên sáng bóng như
thủy tinh, rực rỡ lập lòe hơn nữa, mặc dù vẫn bị chết mất hơn phân nửa, nhưng
cuối cùng vẫn có bốn con thành công chui vào bên trong.
Sau khi hạ xuống từ lỗ nhỏ trên đỉnh đại điện, chúng nó nhìn kỹ hết thảy
mọi thứ bên trong.
Toàn bộ đại điện, chỉ có một vật được đặt ở chính giữa, bốn phía là một
mảnh trống trải.
Vật này, là một bàn tay bị chém đứt lìa khỏi cánh tay.
Lớn tới 100 trượng.
Mà vị trí bị chém đứt, chỗ đó giống như có máu thịt mọc thêm vậy, chồng
chất ra một cái bướu thịt thật lớn, bốn phía tràn ngập vô số xúc tu chập chờn.
Về phần năm ngón tay, giờ phút này đang ở vào trạng thái mở rộng, có thể
thấy bên trong lòng bàn tay có một cái miệng dữ tợn thật lớn, ẩn hiện vô số gai
sắc xen kẽ.
"Đây là thứ đồ chơi gì!"
Trong đại điện, trong miệng bốn con nhuyễn trùng thủy tinh truyền ra tiếng
kinh hô của đội trưởng, sau đó bốn con nhuyễn trùng thủy tinh này nhanh chóng
dung hợp cùng một chỗ, hóa thành một tiểu nhân thủy tinh.
Chính là thân hình đội trưởng.
Nhưng gương mặt lại không phải đội trưởng, mà nhiều hơn một phần dữ tợn
cùng vẻ tham lam lộ ra bên ngoài.
Y không chút do dự, chợt mở cái miệng rộng, triển khai Tiên Thuật Thiên
Cẩu.
Trong nháy mắt tiếp theo, một cái đầu chó thật lớn huyễn hóa ra ở trong đại
điện này, mang theo vô tận tham lam, chợt nuốt một cái về phía bàn tay đứt,
trực tiếp liền nuốt bàn tay đứt vào trong miệng.
Sau đó tiểu nhân thủy tinh lần nữa chia lìa, hóa thành bốn con nhuyễn trùng
rồi lao thẳng đến lỗ nhỏ phía trên, điên cuồng chui ra phía ngoài, nhưng giờ
phút này thời gian đã qua ba mươi hơi thở.
Bốn pho tượng tìm kiếm Hứa Thanh không có kết quả đã chạy trở về.
Dưới uy áp phủ xuống, cấm chế của tòa cung điện màu đen này tựa hồ cũng
được gia tăng thêm một chút.
Đội trưởng càng chui vào lại càng khó khăn, cuối cùng bị kẹt ở trong cấm
chế của lỗ nhỏ, ra hay vào đều không được, mà theo cấm chế bộc phát, lực
lượng hủy diệt cũng dần bao phủ, y lập tức cảm thấy gấp gáp.
Nhưng vào lúc này, xa xa đột nhiên lần nữa truyền đến chấn động dị chất bị
hấp thu, bốn pho tượng kia lại chấn động mạnh một cái, nhanh chóng bay đi,
trong tiếng nổ vang vọng, đội trưởng thừa cơ chợt xông lên.
Bốn con nhuyễn trùng thủy tinh rốt cuộc toàn bộ chui ra, lại hội tụ thành
một tiểu nhân, nhanh chóng bỏ chạy
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.