Quang Âm Chi Ngoại
"Đại sư huynh, ngươi nói bàn tay đứt này, có thể được đặt bên trong cái đại
điện đó, có khi nào ở trong thời đại Huyền U Cổ Hoàng, nó... Thật sự có thể
tạo ra vạn vật?"
Đội trưởng nghe vậy suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu.
"Hẳn là thời gian quá lâu, đã bị xâm nhập nghiêm trọng, cho nên đã bị hư,
nhưng mà nếu như thực sự là như thế, cái đồ chơi này đích xác là chí bảo nha,
không được, ta muốn thử lại lần nữa."
Đội trưởng nói xong, lập tức tới gần bàn tay đứt, nhiều lần bị cắn nuốt, lần
lượt thử nghiệm, chế tạo đủ loại vật phẩm, thậm chí còn chế tạo ra cả vật phàm
tục, nhưng lại không có một cái nào có thể chân chính sử dụng, đều hóa thành
nước đen.
Hứa Thanh cũng thử mấy lần, đều là như vậy.
Nhưng mà sau khi hai người nhiều lần thí nghiệm, đã nghĩ ra một loại
phương pháp sử dụng khác của cái bàn tay đứt này, đó chính là chui vào ký sinh
ở bên trong, nếu như không tạo ra vật phẩm, như vậy có thể biến nó trở thành
một nơi để ẩn núp.
Trình độ bền chắc của nó vô cùng kinh người, hai người kiểm tra một phen,
cuối cùng đã có phán đoán.
"Thứ này chắc hẳn đã đạt đến cấp độ Quy Hư!"
Đội trưởng lại cắn một cái, vô cùng xác định.
Hứa Thanh gật đầu, thấp giọng mở miệng.
"Chất liệu thứ này không giống như là máu thịt, càng giống như là dùng khí
cụ đặc thù tạo ra, rất thích hợp để làm tấm thuẫn.” Ánh mắt đội trưởng lần nữa
xuất hiện ánh sáng, đáy lòng của y cuối cùng cũng trở nên thăng bằng hơn một
chút, cảm thấy lần này không thiệt thòi.
"Ha ha, dùng vật này làm tấm thuẫn cho sư huynh đệ chúng ta, lại dùng
Ninh Viêm làm Lưu Tinh Chùy, hoàn mỹ!"
"Đi, tiểu sư đệ, chúng ta lấy bàn tay đỡ đòn này, đi chỗ khác nhìn xem."
Hứa Thanh cũng biết dùng vật này làm tấm thuẫn thì rất ổn, hơn nữa hai
người ẩn nấp, rất thích hợp ở trong nơi này.
Vì vậy rất nhanh liền có thể nhin thấy một cái bàn tay đứt 100 trượng, nhanh
chóng di chuyển về phía trước trên mặt đất bên trong Tiên Cấm tràn ngập sương
mù này.
Năm ngón tay của bàn tay đứt đã bị Hứa Thanh và đội trưởng toàn lực uốn
cong, thậm chí còn giơ lên đập xuống mặt đất nhiều lần, rốt cuộc đã bẻ thành bộ
dạng như đang nắm đấm.
Kể từ đó, che đậy ở trên người, cũng khiến cho Hứa Thanh và đội trưởng
cảm giác an toàn hơn.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, dưới hai người liên tục tìm kiếm, ngày thứ tư
đã đến.
Quân đoàn nhân tộc ở nơi đây đã mở ra thông đạo rút lui, cũng không phải
là cưỡng chế, hết thảy đều là tự nguyện.
Có người rời đi, có người lựa chọn lưu lại tiếp tục thăm dò, mà vào đêm
ngày thứ tư, nhóm quân đoàn thứ hai của nhân tộc cũng đã phủ xuống nơi đây.
Trong nhóm người thứ hai phủ xuống, đại quân của Hoàng Đô là chủ yếu,
trong đó có càng nhiều người mặt hắc bào, sau khi bọn họ đến liền nhanh chóng
tản ra, xâm nhập vào những khu vực không biết trong Tiên Cấm.
Hết thảy mọi thứ này, Hứa Thanh đã rời xa khu vực an toàn trong phạm vị
năm trăm dặm của nhân tộc, nên không nhìn thấy được.
Nhưng bọn hắn dẫu sao cũng không phải cách quá xa, mặc dù không nhìn
thấy bằng mắt thường, nhưng tín hiệu tháp xây dựng bên trong khu vực an toàn
vẫn có thể thông cáo một chút, trong phạm vi nhất định truyền tin đến trên
Kiếm Lệnh.
Giờ phút này theo Kiếm Lệnh chấn động, Hứa Thanh và đội trưởng cũng
biết về việc nhóm người thứ hai đã phủ xuống, cũng biết ba ngày sau sẽ có
nhóm người thứ ba phủ xuống.
Đồng thời, trong đêm ngày hôm nay, bầu trời trong Tiên Cấm bỗng xuất
hiện một chút màu đỏ nhạt quỷ dị.
Chậm rãi lan tràn.
Một cỗ cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt không ngừng dâng lên bên trong
tâm thần Hứa Thanh.
Còn có cả báo động trước của Thiên Đạo mãnh liệt truyền tới bên trong thức
hải.
"Đại sư huynh, chúng ta phải nhanh hơn một chút, ta có cảm giác, Hồng
Nguyệt....Sắp thức tỉnh rồi, hẳn là vào thời gian nhóm người thứ ba phủ xuống
vào ba ngày sau." Hứa Thanh ngồi xổm bên trong bàn tay đứt, ngưng trọng mở
miệng.
Đội trưởng đợi ở một bên nghe vậy gật đầu, sau đó chỉ một ngón tay về phía
trước, thấp giọng truyền ra lời nói.
"Tiểu sư đệ, ngươi nhìn chỗ đó xem, lúc trước ta không quá chú ý, vừa nãy
mới phát hiện ra nơi đây thế mà lại còn có một địa phương như thế này.”
Hứa Thanh quay đầu lại nhìn, đó là một nhóm cung điện có tường thành
máu thịt bao lại.
"Ngươi thấy bọn nó bảo trì coi như nguyên vẹn hay không, không giống
những cung điện chúng ta gặp phải lúc trước, không hề bắt đầu tiêu tán mục nát,
mặc dù bị máu thịt bao phủ, nhưng thoạt nhìn cung điện có chút hình thái
Phượng Điểu, có khi nào đây là cung điện của vị nương nương nào đó trong hậu
cung của Huyền U Cổ Hoàng, đã từng ở đó hay không."
"Nữ tu thông thường đều thích sạch sẽ, thích tắm rửa, nếu như nơi này thật
sự là cung điện trong hậu cung, ngươi nói bên trong có thể có nơi giống như là
tiên trì hay không? Có thể còn có một chút quần áo giống như là U Tinh hay
không? Còn có đồ trang sức gì gì đó...”
"Còn có một chút vật trang trí, thông thường chỗ cư trú của nữ tu, khẳng
định có không ít những thứ đồ chơi này, ngươi xem U Tinh không phải là như
vậy sao, những thứ đó cũng đều là bảo bối đó nha."
Hô hấp đội trưởng dồn dập, ánh mắt sáng lên.
"Huống hồ nơi này là khu đông, ta ít đọc sách, không phải rất rõ ràng,
nhưng ta nghĩ rằng lão muội tử ở trong Đông cung, có lẽ không đơn giản!"
Hứa Thanh nghe vậy ánh mắt cũng ngưng tụ lại, nhưng vào lúc này, bên
trong tâm thần của hắn bỗng truyền đến tiếng ho khan của lão tổ Kim Cương
Tông.
"Chủ tử, cái kia….Căn cứ trong những sách cổ thể loại cung đấu mà tiểu
nhân đọc qua ở Bạch Ngọc Sách, thông thường ở trong Đông cung, hình như
phần lớn là Hoàng thái hậu cùng với Thái Tử, Công chúa...."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.