Quang Âm Chi Ngoại
Một khắc Hứa Thanh đứng dậy, dị chất bốn phía liền tản ra bên ngoài, thân
hình cao hơn một trượng bên trong sương mù, lộ ra một cảm giác thần bí.
Càng có chấn động không tầm thường tản ra từ trên người hắn, khiến cho
sương mù do dị chất hóa thành cuộn mình, tựa như nằm rạp xuống về phía hắn.
Thậm chí trong cảm ứng của Hứa Thanh, hắn có thể trong trình độ nhất
định, lấy lực lượng của bản thân để dẫn động dị chất nơi đây bộc phát.
Sau khi Thần Linh trong Tiên Cấm vẫn lạc, tất cả mọi thứ nơi đây, cũng dần
dần lấy hắn làm chủ.
"Đáng tiếc, bây giờ tu vi của ta không đủ để chống đỡ ta hấp thu quá nhiều
dị chất nơi đây." Hứa Thanh âm thầm lắc đầu, áp chế khát vọng đối với dị chất
xuống.
Thật ra thân thể của hắn vẫn còn có thể hấp thu, nhưng thời gian đã không
kịp nữa, nếu hắn tiếp tục hấp thu, nhất định sẽ lộ ra.
Còn một nguyên nhân quan trọng khác, cũng khiến cho Hứa Thanh phải bỏ
qua hấp thu, đó chính là... ngón tay Thần Linh bên trong nhà tù 132 đang có
dấu hiệu rục rịch muốn động.
"Thủy tinh màu tím quá yếu, cho nên không cách nào hoàn toàn phong ấn
ngón tay Thần Linh, mà một khi để cho nó hấp thu dị chất ở trong nơi này, như
vậy sợ là ngón tay sẽ rất nhanh thoát ra khỏi thân thể của ta..."
Hứa Thanh thở dài trong lòng, cảm thấy thủy tinh màu tím có chút không
được tác dụng.
Mà trong lúc Hứa Thanh cảm khái, đội trưởng đứng bên cạnh nhìn thân hình
cao hơn một trượng của Hứa Thanh một chút, rồi lại so sánh với thân thể mình
một chút, nhướn lông mi lên.
Hứa Thanh hiểu rõ ý nghĩa của đội trưởng, vì vậy thân thể hơi nhoáng một
cái, dưới âm thanh ầm ầm, từ độ cao hơn một trượng thu nhỏ lại, trong chớp
mắt liền hóa thành bình thường, sau đó hắn liền cảm nhận được sự khác biệt của
thân hình.
Cho đến trước thời điểm này, Hứa Thanh biết thân hình này của mình không
đơn giản, nhưng hắn không cách nào khống chế những sợi tơ màu vàng trong cơ
thể, cho nên khó có thể bày ra chân chính thân thể Thần Linh này.
Bây giờ, hắn phát hiện mình có thể thoáng nắm quyền một chút, có thể tự
nhiên hóa thành độ cao một trượng.
Mà thân hình bình thường cùng với thân hình độ cao một trượng là hai trạng
thái khác biệt, thân hình sau có thể khiến cho Hứa Thanh bộc phát lực lượng
càng mạnh hơn.
Mắt thấy Hứa Thanh hóa thành kích cỡ người thường, lúc này đội trưởng
mới thoả mãn, vừa rồi nhìn thấy Hứa Thanh biến lớn, xém chút nữa y không
nhịn được mà cởi bỏ thêm một đạo phong ấn, để cho mình cũng biến lớn, vì vậy
vừa muốn mở miệng nói.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng nổ vang rất mạnh,
càng nhiều khe hở hơn nữa tan vỡ rơi xuống, bên trên màn trời lộ ra một mảnh
lưới lớn màu trắng ở bên ngoài.
Nếu như cẩn thận nhìn, có thể thấy bên trên sợi tơ của những cái lưới lớn
kia cũng không thiếu tu sĩ của quân đoàn nhân tộc.
Tấm lưới này, chính là do bọn họ bố trí bên ngoài màn trời, bây giờ vẫn còn
đang trong tiến hành, khiến cho lưới lớn đang không ngừng lan tràn ra.
Ngay sau đó, xa xa nơi khu vực cửa vào, nhóm đại quân nhân tộc thứ tư
đang phủ xuống.
Từ xa nhìn lại, người dẫn đầu không phải là Thất hoàng tử, mà là Thống
Soái của ba Cung.
Một khắc phủ xuống, rất nhiều tu sĩ quân đoàn Hoàng Đô phía sau bọn họ
lập tức phân tán ra, vừa xua tán dị chất, vừa sửa chữa hồi phục lại khe hở trên
bầu trời, trong ngoài cùng ra sức, củng cố màn trời nơi đây.
Hiển nhiên đây cũng là nguyên nhân tại sao đại quân nhân tộc đến chậm
một chút.
Cùng lúc đó, Kiếm Lệnh trên người Hứa Thanh và đội trưởng cũng theo khe
hở trên màn trời đang sửa chữa hồi phục lại, cùng với khu vực an toàn bên trong
khôi phục, truyền đến chấn động.
Trong đó ẩn chứa pháp chỉ.
Yêu cầu ba nhóm tu sĩ nhân tộc từng tiến vào lúc trước, trong vòng một
canh giờ, toàn bộ phải rời khỏi.
Sau một canh giờ, Tiên Cấm sẽ hóa thành khu vực đặc biệt, không phải
người nhận được mệnh lệnh hay chức trách riêng, không thể bước vào nửa
bước.
Đồng thời báo cho mọi người biết, người tự tiện lưu lại, sẽ bị xử lý theo ý
chỉ.
"Dựa theo sư tôn phán đoán lúc trước, vị Thất hoàng tử này coi như là thuận
lợi hoàn thành kế hoạch của Nhân Hoàng, thời điểm này, hết thảy mọi thứ nơi
đây, đều bị gã coi thành phần thưởng của bản thân."
Đội trưởng bĩu môi một cái, quét mắt nhìn bốn phía, trong mắt lộ ra một tia
điên cuồng, trầm thấp mở miệng.
"Tiểu sư đệ, ngươi đi trước, ta ở trong đây đợi thêm tí nữa."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, chú ý thấy vẻ điên cuồng trong mắt của
y, hắn biết rõ, sau khi đại sư huynh xuất hiện loại ánh mắt đó, rất khó khuyên
bảo.
Nhưng ở lại trong này mạo hiểm lớn hơn tiền lời, dẫu sao thông đạo ra
ngoài cũng đã bị vị Thất hoàng tử kia nắm giữ, một khi trong Tiên Cấm xảy ra
vấn đề, có chạy đằng trời.
Vì vậy Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu.
"Được, ta đi trước, sư tôn đã lấy được vật tốt nhất, có lẽ đang ở bên ngoài
chờ ta, ta đi phân một phần cùng lão nhân gia người, đại sư huynh ngươi không
cần lo lắng, cứ ở trong này chơi thật vui đi."
Hứa Thanh nói xong, đi thẳng về phía trước.
Đội trưởng sững sờ, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hứa Thanh.
Hứa Thanh kinh ngạc.
"Đại sư huynh, ta phải trở về doanh địa, ngươi đây là?"
Đội trưởng cười ha ha, ôm bờ vai Hứa Thanh.
"Ta thay đổi chủ ý, lão đầu tử rất giảo hoạt, ta lo tiểu sư đệ ngươi không
hiểu câu thông với lão, bỏ đi, vì tiểu sư đệ, ta không nghĩ đến những bảo bối
trong này nữa!"
Hứa Thanh ồ một tiếng, nhìn vào đôi mắt đội trưởng.
Đội trưởng trừng mắt nhìn lại, vẻ mặt chân thành, sau đó lại thúc giục ngược
lại.
Cứ như vậy, hai người bọn họ một đường bay nhanh, sau nửa canh giờ liền
riêng phần mình cố ý làm ra một chút dị chất che lấp, về tới khu vực an toàn do
quân đoàn nhân tộc sáng lập ra.
Tuy nơi đây có pháp khí khu trừ dị chất, nhưng dị chất xâm nhập vẫn rất
nghiêm trọng, có thể thấy rất nhiều máu thịt dị hoá tan vỡ trên mặt đất.
Hiển nhiên lúc trước Xích Mẫu phủ xuống cùng với Thần Linh trong Tiên
Cấm vùng vẫy, khiến cho nơi đây cũng nhận phải một chút ảnh hướng, trên cơ
bản, từng vị tu sĩ còn sống sót đều tràn ngập dị chất, chỉ có thể tạm thời đè
xuống, cần phải ra ngoài hoàn cảnh này mới có thể tiến hành thêm một bước
khu trừ.
Giờ phút này không ít người đều đang bay lên trên không, bay về phía cửa
ra.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua bốn phía, người quen không nhiều lắm, cũng
không thấy được Thanh Thu cùng với Khổng Tường Long, vì vậy xuất ra Kiếm
Lệnh để truyền âm, hỏi thăm một phen.
Lập tức biết được Thanh Thu sau bảy ngày liền rời đi, mà Khổng Tường
Long thì vừa rời khỏi không lâu.
Sau khi nhận được truyền âm của Hứa Thanh, Khổng Tường Long báo y
đang đợi ở bên ngoài.
Mắt thấy hết thảy không có gì đáng lo, đáy lòng Hứa Thanh cũng nhẹ nhàng
thở ra.
Lúc trước bởi vì nguyên nhân sư tôn, bọn họ không tiện báo cho người bên
ngoài biết, cũng không thể dẫn người đi theo, dẫu sao lúc đó bản thân chỗ Hứa
Thanh, thật ra lại càng là nơi nguy hiểm hơn.
Cho nên Hứa Thanh cùng đội trưởng bí mật rời đi, không rảnh bận tâm tới
Khổng Tường Long cùng Thanh Thu, nhưng hắn cũng báo riêng cho đối
phương biết nơi đây sẽ xuất hiện kịch biến, kêu bọn họ bảo trọng, cẩn thận một
chút.
Hiển nhiên Thanh Thu đã nghe lời, mà Khổng Tường Long mặc dù không
rời khỏi sớm như vậy, nhưng từ kết quả nhìn, coi như vẫn là an toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.