Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1213: Viễn Cổ trở về (3)



Từ xa nhìn lại, giữa không trung, nửa khuôn mặt màu vàng nhắm mắt khiến

người ta theo bản năng cảm giác nhìn thấy quen mắt, thời điểm trái tim từng

người dấy lên gợn sóng, Quận Thừa chỉ còn một nửa gương mặt, mở mắt ra.

Nhìn về phía Quận Đô.

Trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, bát phương dũng động, vận khí kêu rên,

phàm tục khấp huyết.

Vào thời khắc này, vô tận dị chất ngập trời phủ xuống, từ trên cỏ cây, từ trên

thân người, từ trên kiến trúc, từ hết thảy khu vực, từ trong vạn vật, bay lên!

Bầu trời mơ hồ, mặt đất vặn vẹo.

Tựa như tận thế phủ xuống.

Một màn quen thuộc này, khiến cho tất cả mọi người nhận ra, đầu nguồn

quen thuộc của nửa khuôn mặt Quận Thừa bên trên không trung kia... Chính là

trên hình thái, trên thương thế, giống với nửa khuôn mặt Thần Linh trên bầu trời

như đúc!

Ngoại trừ tướng mạo khác biệt, những thứ khác đều không khác nhau.

Hơn mười vạn tu sĩ, toàn bộ hoảng sợ, hết thảy phàm tục cũng đều trở nên

nghẹn ngào.

Bầu trời cuộn mình, mây mù ầm ầm tản ra bốn phía, tựa như có một đôi tay

Thần Linh không nhìn thấy đang đẩy màn trời ra, lộ ra hoàng hôn ở phía chân

trời, cũng lộ ra nửa khuôn mặt Thần Linh vĩnh viễn tồn tại ở phía trên bầu trời,

xuất hiện từ sau thời đại Huyền U Cổ Hoàng kia.

Tóc của Thần Linh, tự nhiên rủ xuống, đầu của Thần Linh, siêu việt nhật

nguyệt.

Thần Linh trôi lơ lửng ở bên ngoài đại lục Vọng Cổ, chúng sinh đại lục

Vọng Cổ ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy.

Có lẽ chính là bởi vì thời khắc đều có thể nhìn thấy, cho nên nhiều khi, mọi

người đã thành thói quen đối với Thần Linh, nhưng giờ khắc này, chúng sinh

cần phải ngẩng đầu, trong thống khổ, nhìn về phía Thần Linh.

Mí mắt của Thần Linh khẽ nhúc nhích, nhưng đúng là vẫn không có mở mắt

ra.

Nhưng ở phía dưới, con mắt trên nửa khuôn mặt Quận Thừa ở giữa không

trung vẫn đang mở ra như cũ, đang lay động thiên địa.

Lúc trước Tử Thanh Thái Tử chỉ mở ra một cái hộp đối với Liên Minh Bát

Tông.

Mà bây giờ, ánh mắt xuất hiện ở đây, càng kinh người hơn so với cái hộp

lúc trước.

Thiên địa vặn vẹo, vạn vật mơ hồ, âm thanh kêu rên vang vọng khắp bát

phương, ánh mắt nửa khuôn mặt Quận Thừa nhìn về phía Diêu Hầu.

Thân thể Diêu Hầu chấn động mãnh liệt, đỉnh đầu hiện ra một bông hoa ba

màu, phía trên bông hoa có một đạo hư ảnh Thiên Hậu ngồi ngay ngắn, nhưng

hình như huyết mạch Diêu Hầu không tinh, vì vậy hình ảnh không trọn vẹn, khó

có thể hoàn toàn hình thành, sau khi tiêu tán trong thiên địa, bông hoa ba màu

trực tiếp bị loại bỏ hai màu.

Mà bông hoa chỉ còn lại một màu cũng đang héo rũ, vị cách chưa đủ, chỉ có

thể bị chế tài.

Trong tiếng nổ vang, Diêu Hầu phun máu, trọng thương rút lui, trong miệng

gầm nhẹ.

"Ngươi thế mà lại hiến tế bản thân trở thành nửa kiện Vực Bảo!"

Biểu cảm của nửa khuôn mặt Quận Thừa không có bất kỳ biến hóa nào,

nhìn qua Thanh Cầm.

Thanh Cầm phát ra âm thanh thê lương, thân thể mơ hồ, phía sau hiện lên

thân ảnh Viễn Cổ, giống như có thể thôn phệ thiên địa, mặc dù huyết mạch đặc

thù, nhưng vị cách vẫn còn chưa đủ.

Thanh Cầm nhuộm máu, lùi ra phía sau.

Tiếp tục, ánh mắt của nửa khuôn mặt Quận Thừa, nhìn về phía Thất gia.

Sau lưng Thất gia hiện ra cánh tay bạch ngọc, ánh sáng rực rỡ, mơ hồ có lực

lượng đồng nguyên cùng với nửa khuôn mặt Quận Thừa, được miễn phán định,

nhưng tu vi chưa đủ, giờ phút này thất khiếu đều chảy máu, không thể không lùi

lại, lão nhìn chằm chằm về phía Quận Thừa, khàn khàn mở miệng.

"Lúc trước ta vẫn còn nghi ngờ, Tử Thanh chuyển thế là bởi vì kinh diễm

tuyệt luân, mà Bạch Tiêu Trác ngươi tại sao cũng có thể, nhưng hiện giờ ta đã

biết tại sao ngươi cũng có thể chuyển thế, ngươi, thật ác độc!"

Quận Thừa im lặng, đảo mắt nhìn qua Phó cung chủ ba Cung, hồn ba người

nứt ra, trọng thương, đảo qua chấp sự ba Cung, toàn thân chấp sự nhao nhao trở

nên xanh đen, bắt đầu dị hoá.

Toàn bộ Quy Hư, đều bị trấn áp.

Mà cả vùng đất, tu sĩ cũng được, phàm tục cũng tốt, đều không ngừng thống

khổ kêu rên.

Toàn bộ Quận Đô đang nghịch chuyển, bắt đầu chuyển biến trở thành cấm

khu.

Nương theo tiếng sấm ầm ầm, mưa máu tung bay trên đại địa, khiến Quận

Đô vùi sâu vào trong màn mưa, khi chảy tới bên trên pho tượng Huyền U Cổ

Hoàng, nhìn theo nước mưa từ trên trán trượt rơi xuống khóe mắt, giống như là

huyết lệ.

Nó giống như có thể mở mắt, giờ phút này nhìn qua khu vực Quận Đô,

giống như hóa thành Quỷ Vực.

Hết thảy đầu nguồn, chính là từ nửa khuôn mặt của Quận Thừa.

Về phần hai cỗ khôi lỗi Quận Thừa lấy ra lúc trước, bây giờ tàn hồn trong

đó dĩ nhiên đã tiêu tán, bọn nó không hề chịu ảnh hưởng nên đã khôi phục hành

động, tuân theo mệnh lệnh nguyên bản, bay thẳng đến phía Thất gia cùng Diêu

Hầu, còn có cả Thanh Cầm.

Mà mưa máu xối qua, cũng khiến thứ nguyên bản tồn tại trên người chúng

nó bị lộ ra, đó là một vật thuận theo chỗ khâu lại trên người bọn nó, tràn ra ánh

sáng.

Bên trong thân thể của hai cỗ khôi lỗi, mỗi cỗ đều tồn tại một cái hộp.

Tương tự như Sở Thiên Quần, hai cỗ khôi lỗi này trên thực tế cũng là thi hài

thử nghiệm Thần Linh, vả lại rõ ràng càng thêm tiến giai.

Nếu như nói Bạch Lệ là thi hài thử nghiệm Thần Linh phiên bản đời thứ

nhất, Thánh Quân Tử là thi hài thử nghiệm Thần Linh phiên bản đời thứ hai, Sở

Thiên Quần là phiên bản đời thứ hai đã hoàn thiện viên mãn, như vậy thì hai cỗ

khôi lỗi này, chính là phiên bản nâng cấp lên đời thứ ba!

Đây cũng là lý do bọn nó vốn có tu vi Quy Hư tam giai đại viên mãn lại có

thể bộc phát chiến lực so với tứ giai, nhưng bọn nó cũng không cách nào hình

thành đại thế giới, chỉ có vô số tiểu thế giới.

Điểm này, lúc trước Thất gia đã phát hiện ra từ trên người cỗ khôi lỗi thứ

nhất lúc ra tay đối với Thanh Cầm.

Giờ phút này, theo ánh mắt Quận Thừa đảo qua, âm thanh đuổi giết lần nữa

vang vọng trên không trung.

Mặt đất lờ mờ, Hứa Thanh lặng lẽ đứng ở nơi đó, hắn thấy được sự thê thảm

bốn phía, nghe được chúng sinh kêu rên, thế giới trong mắt là một mảnh mông

lung, mỗi người đều đang đau khổ.

Tinh hỏa có thể cháy lan ra đồng cỏ, nhưng mưa máu cũng có thể giội tắt

nó.

Ở trước mặt thực lực, lý tưởng, giống như chỉ là một trò cười.

Chỉ có đội trưởng, trên người tràn ra ánh sáng màu lam lóng lánh, giờ phút

này quay lại liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, giống như đang cáo biệt hắn.

Ngay lúc y đang muốn đi ra.

"Đại sư huynh, đây là chuyện của ta, nếu như ngươi không còn, cho dù ta

sống tạm thì cũng hối hận cả đời."

Hứa Thanh đặt tay lên trên bờ vai đội trưởng, rất dùng sức, sau đó nhìn qua

ánh mắt đội trưởng, nói khẽ.

Đội trưởng trầm mặc, hai mắt thu nhỏ lại, lực lượng Tử Nguyệt trong cơ thể

Hứa Thanh bốc lên, độc đan bộc phát, lực lượng của nhà tù 132 khu Đinh hiện

lên, hư ảnh Quỷ Đế Sơn hiện ra phía sau.

Tiếp theo, hắn than nhẹ trong lòng một cái.

Người xé trời, tự nhiên phải nhận sức nặng, nhưng sức nặng này, quá lớn.

Hứa Thanh lặng lẽ đi đến, thân thể cũng từ bộ dáng người thường lớn dần

lên.

Tiếp tục tăng vọt, đạt đến hơn một trượng, gánh chịu nồng đậm dị chất nơi

đây, ngẩng đầu nhìn nửa khuôn mặt Quận Thừa trên không trung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.