Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1214: Viễn Cổ trở về (4)



Mắt Quận Thừa ngóng nhìn Hứa Thanh, âm thanh thần niệm vang vọng

khắp bốn phương.

"Hứa Thanh, ngươi biết không, nơi đây... Chính là nơi ta tử vong năm đó,

sau khi Thái Tử vẫn lạc ở Nam Châu, ta đã ở chỗ này vừa nhìn chằm chằm nửa

khuôn mặt Thần Linh trên bầu trời, vừa từng chút cạo huyết nhục của mình ra,

biến bản thân thành bộ dáng Thần Linh."

"Ta đã khẩn cầu có thể gặp lại chủ của ta trong tương lai."

"Hứa Thanh, trước đó ngươi nói ta không xứng đi theo chủ của ta, ngươi nói

không sai, năm đó cũng có người đã nói như vậy, rất nhiều, rất nhiều người nói

như vậy."

"Cho nên, đối mặt với một kích vừa rồi của các ngươi, ta chưa từng né

tránh, dùng cái này để tự trừng phạt lòng ta."

"Nhưng kế hoạch của ta vẫn chưa hoàn thành, ta vẫn không thể rời khỏi, cho

nên ta lựa chọn hiển lộ bản thể Thần Linh ban cho, chủ động nhiễm khí tức

Vọng Cổ, không hề thuần khiết, khiến cho ta chưa từng có quá khứ hiện tại

cùng tương lai, không còn khả năng luân hồi chuyển thế, bị cố định hình thái.”

"Từ đó, một khắc trước liền là quá khứ của ta, một khắc này chính là hiện

tại của ta, trong nháy mắt tiếp theo liền là tương lai của ta."

"Bạch Tiêu Trác ta rất ít khi giải thích nhiều cùng người khác như vậy,

nhưng ta cho rằng ngươi, đáng giá."

Quận Thừa nhẹ giọng mở miệng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Quận Đô.

"Đáng tiếc không đợi được thời điểm thích hợp nhất, cuối cùng ta vẫn chưa

trở thành Quận Trưởng của thời đại này, bây giờ không được vận khí của Phong

Hải Quận gia trì, khiến cho rất nhiều chuyện..... Chỉ có thể cưỡng ép thúc

đẩy, hazz."

Quận Thừa thở dài, lão lừa gạt chúng sinh, để mình được Thiên Địa Nhân

nhận thức, trở thành Quận Trưởng để thu được toàn bộ vận khí Phong Hải Quận

gia trì, đây chính là khát vọng của lão.

Bởi vì trong kế hoạch của lão, lúc trước mình trợ giúp nhân tộc như vậy, có

thể khiến cho vận khí của nhân tộc từ thấp trở nên tràn đầy, dẫu sao việc mở

rộng biên cương lãnh thổ, việc Thánh Lan quy trở về, có thể khiến lão lấy vận

khí của cả Phong Hải Quận làm mồi, để dẫn dắt thêm càng nhiều vận khí của

nhân tộc hơn nữa.

Đây là một bước mấu chốt trong toàn bộ kế hoạch của Quận Thừa.

Nhưng bây giờ, lão đã thất bại.

"Hứa Thanh, thật ra ngươi đã thành công, coi như ta giết tất cả mọi người

nơi đây, vẫn khó có thể hoàn mỹ hoàn thành kế hoạch, chỉ có thể miễn cưỡng

thúc đẩy."

"Ngươi khiến cho ta vào lúc trái cây chưa hoàn toàn trưởng thành, phải hái

nó đi, phá hỏng rất nhiều bố cục của ta, cũng khiến cho ta có thể sẽ thất tín với

con dân của ta.”

Hứa Thanh trầm mặc, hắn nhìn ra, Quận Thừa đang rất muốn nói chuyện.

"Năm đó ta hiến tế chính mình cho Thần Linh, ý đồ đổi lấy cơ hội đi theo

Thái Tử, Thần Linh không để ý tới, vì vậy ta tự nguyện hóa bản thân thành pháp

bảo, cam nguyện bỏ qua linh hồn cùng hết thảy, mà Thần Linh vẫn không để ý."

"Ta không biết Thần Linh muốn cái gì, cuối cùng, vào lúc Tử Thanh thượng

quốc bị diệt, ta đã biết Thần Linh muốn cái gì rồi, vì vậy ta rưng rưng chém giết

toàn bộ con dân, bất kể tu sĩ, bất kể phàm tục, bất kể già trẻ, bọn họ cũng không

phản kháng, mặc kệ ta ra tay, sau khi ta giết một đám chúng sinh, rốt cuộc Thần

Linh cũng gật nhẹ đầu với ta."

"Khi đó, ta hứa hẹn với con dân mà ta giết chết, ta sẽ dẫn bọn họ đồng thời

trở về."

"Hiện giờ, con dân của ta, các ngươi, từ địa phương Hung Lê, trở về đi.”

Giọng nói của lão, ẩn chứa cảm giác năm tháng, dường như là từ mấy vạn

năm trước truyền đến, trôi nổi qua dòng sông thời gian, vào thời khắc này, vang

vọng trong thiên địa.

Bên trong mây máu, trong dị chất, chúng sinh trong Quận Đô, thân thể mỗi

người đều rung động lắc lư, biểu cảm từ nguyên bản đau khổ, biến thành chết

lặng, đỉnh đầu tất cả mọi người đều dâng lên khí tức sinh mệnh, nương theo một

tia vận khí, bị cưỡng ép hút ra bên ngoài.

Thân thể của bọn họ bắt đầu héo rũ, da của bọn họ bắt đầu lõm xuống,

nhưng bọn họ không có tử vong.

Không chỉ là nhân tộc như thế, giờ khắc này núi sông bên trong khu vực

Quận Đô cũng đều rung động lắc lư, từ cả vùng đất, từ trong nước sông, từ

trong cỏ cây, từ bên trong ngọn núi.

Vô cùng vô tận sinh mệnh cùng vận khí, không ngừng bay lên, bị cưỡng ép

hút ra, hội tụ đến phía Đô thành.

Cùng lúc đó, trong 13 Châu của Phong Hải Quận, ngoại trừ ba Châu mất đi

cùng với đang bị đốt cháy ra, toàn bộ tông môn thế lực, tổ địa các tộc còn lại

kia, đều đang rung động lắc lư.

Nghênh Hoàng Châu cũng tương tự như thế.

Toàn bộ mặt đất Phong Hải Quận chấn động, lúc này, từng tòa sơn mạch

hình thành đời sau bỗng nhao nhao sụp xuống, từng tòa núi đã biến mất trong

năm tháng Viễn Cổ, lại trồi lên từ dưới mặt đất.

Từ thời Tử Thanh thượng quốc tồn tại đến bây giờ, đã trôi qua mấy vạn

năm, hình dạng mặt đất toàn bộ Phong Hải Quận đã biến hóa rất lớn, nhưng vô

luận biến hóa lớn như thế nào, giờ phút này, tất cả đều đang nghịch chuyển.

Hình dạng mặt đất thuộc về Tử Thanh thượng quốc đang dần tái hiện.

Từng con sông hình thành, từng tòa sơn mạch hiện lên, nếu như lúc này có

thể đứng ở một vị trí đủ cao, có thể bao quát toàn bộ Phong Hải Quận, như vậy

liền có thể phát hiện, những thứ sơn mạch từ Viễn Cổ trở về này, hợp thành một

cái phù văn vô cùng lớn.

Theo phù văn dần dần nguyên vẹn, theo trong lòng toàn bộ muôn dân trăm

họ Phong Hải Quận nổi lên gợn sóng ngập trời, có ba cây xương lớn vô cùng,

giống như xương cá lại giống như gai sắc của Thần Linh, từ ba phương vị

Phong Hải Quận phóng lên, đâm thẳng đến bầu trời.

Sau khi đâm vào màn trời, liền tràn ra rung động, bao trùm toàn bộ bầu trời

Phong Hải Quận, hóa thành màn trời thứ hai.

Màn trời ấy, tựa như …một bức tranh.

Thế giới được vẽ bên trong, không phải là đại lục Vọng Cổ, mà là một mảnh

đen nhánh.

Khí tức quen thuộc khiến cho Hứa Thanh lập tức nhận ra, bên trong thế giới

được vẽ kia, chính là địa phương có ác hồn mà mỗi một tu sĩ vào thời khắc Trúc

Cơ đều phải đối mặt.

Trúc Cơ cần có mệnh đăng phỏng chế để thủ hộ, chỉ có ánh lửa mới có thể

thủ hộ bản thân, Trúc Cơ không có thủ hộ, sẽ dẫn tới tồn tại rất đáng sợ.

Đây là việc mà bất kỳ một tu sĩ nào trước khi Trúc Cơ đều cần biết đến.

Nhưng không có ai biết, cái thế giới kia, là cái gì, là nơi đâu.

Năm đó tiểu tử câm, chính là lúc Trúc Cơ xảy ra ngoài ý muốn, bị ác hồn

đoạt xá, sau đó được Hứa Thanh cứu.

Mà bây giờ Hứa Thanh đã biết, thế giới kia, gọi là Hung Lê.

Cũng là địa phương mà Xích Mẫu tiến đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.