Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1220: Bạch Tiêu Trác ...hạ màn (2)



Hứa Thanh cũng bị kim quang tác động đến, thân thể lần nữa sụp đổ, ngón

tay Thần Linh ở bên trong càng đau đớn, toàn lực ngăn cản, muốn chữa trị thân

thể này!

Đồng thời lúc này, kim quang của Quận Thừa cũng hóa thành gai nhọn,

xông vào trong vòng xoáy, muốn ngược dòng đánh mở một đạo lối ra, cấp tốc

phóng đi.

Nhưng…Trạng thái bây giờ của Quận Thừa, đổi thành Xích Mẫu tới đây mà

nói cũng là mỹ vị, lại càng không cần phải nói tới Cổ Linh Hoàng đã đói bụng

không biết bao nhiêu năm tháng, ngày bình thường còn chỉ có thể hút một chút

tộc nhân ngoài ý muốn rơi vào trong này.

Bên trên mặt đất, Minh Hà triệt để quay cuồng, tựa hồ đã bài tiết quá nhiều

nước bọt, không cách nào nuốt toàn bộ xuống, khiến cho Minh Hà trở nên rộng

lớn, thao thiên dâng lên, tiến thắng đến vòng xoáy.

Cổ Linh Hoàng, quá đói.

Bên trong con mắt lớn của lão lộ ra tia sáng mãnh liệt, khiến cho thiên địa

cũng đều biến sắc.

Về phần cửa ra mà Quận Thừa vừa đánh ra, dưới ánh mắt của Cổ Linh

Hoàng, ngay lập tức sụp đổ, Minh Hà cuốn tới, bao phủ Quận Thừa vào trong

nước sông.

Phần cuối của Minh Hà truyền đến âm thanh nuốt nước miếng, âm thanh

này khiến cho người ta cảm thấy vô vàn kinh khủng, bên trong ẩn chứa tham

lam, kích động, khát vọng, hóa thành lực hút, muốn thôn phệ món mỹ vị là

Quận Thừa.

Mắt thấy bản thân sắp bị lực hút kéo vào chỗ sâu trong Minh Hà, nửa khuôn

mặt Quận Thừa lóe lên quang mang, xuất hiện hai cái cánh tay bạch ngọc, mạnh

mẽ xé bốn phương ra.

Dưới lực lượng thời gian trôi qua, lực hút của Minh Hà dừng lại, Quận Thừa

cũng thừa cơ hội này muốn lần nữa chạy trốn.

Đúng lúc này, một đạo thần niệm mênh mông quanh quẩn vang lên trong Cổ

Linh giới.

“Giới ta, không có thời gian.”

Đạo thần niệm này ẩn hàm Thần uy, càng có sự bá đạo không thể nghi ngờ,

trong khoảnh khắc Minh Hà lại khôi phục như thường, lực hút lại hiện ra, nửa

khuôn mặt Quận Thừa cũng khó có thể tiếp nhận, truyền ra âm thanh răng rắc,

xuất hiện một vết nứt.

Hai cánh tay bạch ngọc Quận Thừa huyến hóa ra cũng trở thành vô số khối

vụn, rơi vào bên trong Minh Hà, như bị thôn phệ.

Mắt thấy như vậy, trong miệng Quận Thừa truyền ra một tiếng kêu to, cho

dù nửa khuôn mặt lại lần nữa xuất hiện vết nứt, nhưng vẫn toàn lực thôi phát

kim quang, khuếch tán ra phía ngoài.

Gã liều mạng tất cả, bên trong đám quang mang khuếch tán, ẩn ẩn có thể

nhìn thấy một cái hình xăm đồ đằng trên nửa khuôn mặt.

Kỳ thật cái đồ đằng này vẫn luôn tồn tại, chỉ là người bên ngoài không thể

trông thấy, giờ phút này dưới Cổ Linh Hoàng trấn áp, nó liền lộ ra.

Hình xăm là một bức họa, bên trong miêu tả chính là Phong Hải Quận thời

Viễn Cổ.

Hình dạng giống như đúc cùng với đại địa ngoại giới bị cải biến bên ngoài.

Đây, mói là chỗ hạch tâm Quận Thừa triển khai Viễn Cổ trở về.

Năm đó trước khi gã chết, sau khi giết tất cả con dân của mình, gã đã dùng

máu của bọn họ để khắc xuống.

Bây giờ liền hiển hiện, chiếu vào bên trong quang hải.

Ầm ầm sóng dậy, Phong Hải Quận thời kỳ Tử Thanh thượng quốc, tựa như

hình chiếu hóa thực.

Đây không đơn thuần chỉ là lực lượng thời gian, đây là Quận Thừa mượn

nhờ hàng loạt kế hoạch trước đó, lôi ra một đoạn thời quang từ bên trong dòng

sông tuế nguyệt, phối hợp với Phong Hải Quận ngoại giới, kích phát đồ đằng

trên mặt mình, từ đó hình thành một màn Viễn Cổ trở về.

Gia trì cho gã, trấn về phía Minh Hà.

Minh Hà nhấc lên sóng lớn, xuất hiện dấu hiệu sông gãy hủy diệt, càng có

cảm giác sẽ khô cạn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy nước sông đang giảm

bớt.

Phong Hải Quận thời kỳ Viễn Cổ, vào thời khắc này, theo kim quang xuất

hiện bên trong, tựa hồ muốn hàng lâm tới Cổ Linh Giới, dùng cái này ngăn cản

miệng lớn của Cổ Linh Hoàng, cung cấp cơ hội để Quận Thừa thoát đi.

“Nơi đây, đều là thức ăn.”

Thần niệm ung dung truyền khắp từ phương, càng mang theo một loại giống

như chỉ lệnh, rơi xuống quang hải.

Sau một khắc, Phong Hải Quận thời Viễn Cổ bên trong quang hải không

cách nào bảo trì vẻ rõ ràng, bắt đầu trở nên mơ hồ,

Đại hải bên trong đứt đoạn, sơn phong sụp đổ, tiếng nổ vang quanh quẩn,

bốn phía có vô cùng vô tận ác hồn Cổ Linh mang theo tham lam, mang theo

điên cuồng, gào thét lao tới.

Bọn nó giống như không sợ chết, bay thẳng đến quang hải, mặc cho Quận

Thừa bộc phát như thế nào, tiêu diệt cỡ nào, cũng đều không có tác dụng gì, vì

số lượng ác hồn quá nhiều.

Bọn chúng giống như phát điên lao tới, che phủ ánh sáng quang hải, tràn

vào bên trong Phong Hải Quận thời Viễn Cổ sụp đổ, giống như một màn Phong

Hải Quận ngoại giới bên ngoài gặp phải lúc trước.

Khoảnh khắc này, tựa như thiên đạo tuần hoàn, xoay chuyển một vòng.

Sau khi những đạo ác hồn Cổ Linh kia xông vào, liền bắt đầu thôn phệ.

Mặt đất cũng tốt, bầu trời cũng được, vạn vật chúng sinh đều là mục tiêu

bọn chúng thôn phệ.

Bởi vì Hoàng đã nói cho bọn chúng biết, những thứ này, đều là đồ ăn!

Minh Hà cuồn cuộn, lực hút trở nên lớn hơn.

Quận Thừa nhìn qua tất cả mọi thứ, thở dài một tiếng.

Theo tiếng thở dài này, nửa khuôn mặt vỡ vụn một khối, hình dạng không

quy tắc, sau khi rụng xuống liền hóa thành một đạo kim mang, bay thẳng tới

bầu trời u ám.

Trong chớp mắt, đạo kim mang này phá không, biến mất trên bầu trời, sau

đó thiên địa bỗng rung chuyển một cái, truyền đến âm thanh răng rắc, một đạo

ánh sáng màu vàng lấp lánh xuất hiện ở phía chân trời, trên bầu trời xuất hiện

một mũi kiếm.

Kiếm có màu vàng, tựa như xuyên thấu từ bên ngoài, trực tiếp đâm thủng

bầu trời, ầm ầm đâm xuống mặt đất.

Rơi vào một ngọn núi trên mặt đất Cổ Linh giới.

Sơn phong sụp đổ, thanh kiếm màu vàng vạn trượng sừng sững hiện ra, vô

cùng chói mắt.

Mặt đất nhấc lên phong bạo, vô số ác hồn phát ra tiếng gào thét, Cổ Linh

Hoàng cũng không ngăn cản.

Rất nhanh, nửa khuôn mặt Quận Thừa tróc ra khối thứ hai, khối thứ ba, khối

thứ tư........

Toàn bộ chúng nó bay lên trên không, bầu trời liên tục vang lên âm thanh vỡ

vụn, như là tiếng sấm sét nổ, đạo kiếm vạn trượng thứ hai từ trên trời rơi xuống,

đâm vào mặt đất, sau đó là đạo thứ ba, thứ tư, thứ năm …toàn bộ hạ xuống.

Mà nửa khuôn mặt của Quận Thừa cũng không ngừng vỡ vụn tróc ra, càng

dần càng ít, cho đến khi chia năm xẻ bảy, đồng loạt bay lên trên không.

Tổng cộng ba mươi ba khối, hình thành 33 thanh đại kiếm.

Màn trời rung động lắc lư, lần lượt phủ xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.