Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1223: San bằng chông gai, bước đến bảo tọa! (1)



Thần niệm của Cổ Linh Hoàng vang vọng khắp toàn bộ Cổ Linh giới, giống

như sấm sét, lại như tiếng gào thét.

Chẳng những có thể nghe bằng lỗ tai, còn có thể cảm giác được bằng tâm

thần, ngay cả linh hồn cũng đều theo bản năng run rẩy dưới đạo thần niệm này.

Đó chấn nhiếp từ cấp độ sinh mệnh, đó là áp chế tới từ vị cách.

Ngón tay Thần Linh chợt cứng đờ.

Cảm giác sợ hãi giống như thủy triều dâng lên, sau đó liền hóa thành bi

phẫn và tuyệt vọng, nhồi nhét vào trong tâm.

Dưới thần niệm khóa chặt, máu thịt trên thân thể giập nát của Hứa Thanh

cũng không ngừng run rẩy.

Cho dù thân thể này của Hứa Thanh bất phàm, nhưng vẫn nhanh chóng toái

diệt, thương thế đang không ngừng mở rộng, Thần lực còn sót lại cũng không

cách nào trì hoãn quá lâu.

Nhưng giờ phút này Hứa Thanh không đủ thời gian để chú ý đến thương

thế, hắn phải cố gắng làm cho mình tỉnh táo.

Hắn biết rõ, vào thời điểm này, mình không thể làm ra hành động khiến cho

đối phương tức giận.

Nhưng không đợi Hứa Thanh mở miệng, Cổ Linh Hoàng đã không còn kiên

nhẫn, thần niệm nổ vang, bầu trời càng thêm u ám, Minh Hà trên mặt đất lần

nữa cuộn trào, lộ ra rất nhiều hài cốt, nhìn thấy mà giật mình.

Trong nháy mắt, một cỗ hấp lực dồi dào lập tức bộc phát, như một vòng

xoáy thật lớn, bao phủ về phía Hứa Thanh, bên trong lộ ra tham lam và khát

vọng.

Thân thể Hứa Thanh chấn động, thịt nát trên người nháy mắt bị hút đi, khí

tức sinh mệnh cũng tương tự như vậy, nhanh chóng tràn ra, toàn bộ người dần

dần lộ ra vẻ mục nát.

Ngón tay Thần Linh trong cơ thể càng phát ra tiếng kêu rên thê lương, dưới

hấp lực, thần hồn của nó tán loạn, hóa thành từng sợi sương mù màu đen, bị rút

ra từ trên toàn thân Hứa Thanh, hội tụ vào một chỗ ở giữa không trung, tạo

thành hư ảnh một cái ngón tay.

Đối với ngón tay Thần Linh mà nói, quá trình này đau khổ đến cực hạn, còn

có cả đau khổ tràn ngập toàn bộ cảm xúc, nó cảm thấy cả đời này của mình, thật

sự là vô cùng thê thảm.

Mình rõ ràng cũng là Thần Linh... Nhưng bản thể thì bị Xích Mẫu cắn

nuốt, bây giờ bản thân mình cũng khó tránh khỏi số phận bị thôn phệ, nó không

biết đây rốt cuộc là thế nào, rõ ràng Thần quyền của mình là vận rủi, nhưng hết

lần này tới lần khác vận rủi lại phủ xuống chính trên người của mình.

Vì vậy bên trong sự thê thảm này, ngón tay Thần Linh muốn vùng vẫy,

nhưng cuối cùng cũng đều vô ích, giờ phút này, nó như con mồi bị cắn, càng

giãy dụa thì đối phương càng cắn chặt.

Có thêm càng nhiều thần hồn hơn nữa, lần lượt tràn ra từ trên toàn thân Hứa

Thanh.

Từ xa nhìn lại, những thần hồn này bốc lên, khiến cho bốn phương vặn vẹo,

hư vô chung quanh Hứa Thanh cũng trở nên mơ hồ.

Càng có khí tức Thần Linh từ trong hư ảo trở thành thực chất, thay đổi ở

trên ngón tay Thần Linh, tản mát ra ngoài.

Hứa Thanh trầm mặc, mục tiêu Cổ Linh Hoàng hấp thụ không chỉ là ngón

tay Thần Linh trong cơ thể hắn, còn bao hàm cả tính mạng của hắn cùng với

Thần nguyên bên trong thân thể hắn.

Theo đối phương hút ra, vị cách Thần Linh của hắn cũng đang từ từ ngã

xuống, không thể nghi ngờ sẽ bằng với tu sĩ bình thường.

Hứa Thanh cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào đối với sự ác ý của Cổ

Linh Hoàng.

Vốn dĩ giữa hắn và Cổ Linh Hoàng cũng không có gì là vui vẻ, thái độ đối

phương đối xử với hắn, không thể bởi vì một món thức ăn, liền lập tức xuất hiện

nghịch chuyển.

Đây cũng là lý do Hứa Thanh không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn

vận dụng Linh Uyên Phù.

Khu hổ nuốt lang, giống như đi ở trên mép vách núi vậy, hơi không cẩn thận

một cái sẽ táng thân nơi đáy vực.

Nhưng thành ý lúc trước, ít nhất cũng có thể giúp hắn đổi được một cái cơ

hội đối thoại vào lúc này.

Vì vậy Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

"Bệ hạ, tiền lãi lúc trước, có thoả mãn hay không?"

Cổ Linh Hoàng không quan tâm, hình như giờ phút này, toàn bộ lực chú ý

của lão đều đã đặt vào trên Hứa Thanh càng lúc càng giống món điểm tâm.

Về phần việc rút ra sinh mệnh của Hứa Thanh, Cổ Linh Hoàng cũng không

thèm quan tâm, đó là hạt vừng trên món điểm tâm, sẽ khiến cho hương vị của

món điểm tâm càng thêm ngọt ngào hơn.

Mắt thấy như thế, ngón tay Thần Linh hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng vào lúc

thân ảnh nó càng lúc càng trở nên rõ ràng, mắt thấy sẽ bị triệt để rút ra từ trong

cơ thể Hứa Thanh, giọng nói không có bất cứ ba động gì của Hứa Thanh, lại lần

nữa truyền ra.

"Bệ hạ, hiện giờ ngài hấp thụ, không phải là khoản tiền lãi thứ hai, đây là

công cụ vãn bối tạm mượn từ ngài, nếu mà ngài muốn thu hồi nó về mà nói, về

sau khả năng sẽ không có tiền lãi nữa."

Những câu phía trước của Hứa Thanh giống như ném đá vào biển sâu, Cổ

Linh Hoàng không có bất kỳ đáp lại, nhưng giờ phút này, sau những lời vừa

xong truyền ra, con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng mạnh mẽ nhìn về phía Hứa

Thanh, có chút ngoài ý muốn.

Cũng trong một cái chớp mắt này, vô số ác hồn hội tụ từ bát phương đến,

trôi lơ lửng ở trên bầu trời, không ngừng vờn quanh, tương tự tràn ra khát vọng,

một loại cảm giác thấy người liền cắn vô cùng mãnh liệt.

Toàn bộ mọi thứ hóa thành ác ý nồng đậm, khuếch tán ra khắp thiên địa, tạo

thành uy áp mãnh liệt, phủ xuống trên người Hứa Thanh.

Hứa Thanh thản nhiên ngẩng đầu, ngóng nhìn con mắt vĩ đại kia, không

quan tâm tới thân thể đang tan vỡ, máu tươi chảy xuôi, nguyên bản thân thể lớn

hơn 30 trượng, bây giờ chỉ còn cỡ như người thường, vô số vết thương.

"Bệ hạ, bên ngoài có rất nhiều thức ăn, nhưng người nguyện ý đưa tới cho

ngài, có lẽ chỉ có một mình ta mà thôi."

"Ngài nuốt mất công cụ mà ta tạm mượn này, lại nuốt ta, như vậy sẽ không

còn tiền lãi nữa."

Ánh mắt Hứa Thanh bình thản, hắn không nói láo hay nói trái, hắn chỉ thay

đổi kiến giải về quyền nắm giữ ngón tay Thần Linh, mà như vậy sẽ giúp hắn

thuận lợi hơn câu thông với Cổ Linh Hoàng.

Hắn tin tưởng, tồn tại như Cổ Linh Hoàng, có thể cảm giác được thành ý

của mình.

Sự thật cũng đúng là như thế, lần này nếu không phải ngón tay Thần Linh

vào thời khắc mấu chốt ra tay, Hứa Thanh cũng không có cách nào tới gần nửa

khuôn mặt Quận Thừa, cũng không cách nào có thể truyền tống được đến nơi

đây.

Vì vậy, hấp lực đến từ Minh Hà, bỗng nhiên dừng lại.

Thời khắc này chỉ có âm thanh nuốt nước miếng không ngừng truyền ra,

giống như đang kiềm chế, mà đói khát cùng với tham lam lộ ra trong đó, khiến

cho da đầu người ta phải run lên.

Tất cả sinh mệnh sau khi nghe thấy, đều theo bản năng dâng lên vô tận sợ

hãi, có một loại cảm giác bản thân trở thành thức ăn, sắp bị cắn nuốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.