Quang Âm Chi Ngoại
Ngón tay Thần Linh đã ngưng thực đến tám phần trên đỉnh đầu Hứa Thanh
cũng tương tự như thế, vào thời khắc tuyệt vọng này nghe được lời nói của Hứa
Thanh, nó ý thức được Hứa Thanh đây là đang bảo vệ mình, vì vậy trong nội
tâm liền lộ ra kích động và căng thẳng, sau đó biến thành cảm giác thấp thỏm
không cách nào hình dung.
Hy vọng và tuyệt vọng giao hòa, tạo thành cảm giác lo được lo mất, trong ý
thức của ngón tay Thần Linh nhấc lên gợn sóng cực lớn, che mất hận ý của nó
đối với Hứa Thanh.
Bởi vì ngón tay Thần Linh hiểu rõ, giờ phút này người duy nhất có thể cứu
mình, chỉ có Hứa Thanh.
Cho nên ngón tay Thần Linh trôi lơ lửng trên không trung, cũng nhanh
chóng tràn ra thần niệm xác nhận.
Con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng ngóng nhìn Hứa Thanh.
Thiên địa, chậm rãi yên tĩnh xuống.
Chỉ có âm thanh nuốt nước miếng cùng với tiếng hô hấp ồ ồ biến thành làn
gió, vang vọng ở nơi này.
Sau một lúc lâu, hấp lực bao phủ trên người Hứa Thanh, trong khoảnh khắc
tan biến, vòng xoáy bên trong Minh Hà cũng theo đó tản đi, mặt đất nổ vang,
Minh Hà lại chảy xuôi giống như thường ngày.
Ngón tay Thần Linh trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Hứa Thanh đã mất đi ràng
buộc, run rẩy bay nhanh trở về trong cơ thể Hứa Thanh.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, coi như nó đã cửu tử nhất sinh, tâm
niệm không ngừng lên xuống, đồng thời bởi vì thân thể Hứa Thanh tan vỡ, Thần
nguyên giảm bớt, khiến cho nó cũng không có cơ hội gây sóng gió, còn hiện lên
cảm giác vô cùng mỏi mệt.
Rất khó duy trì suy nghĩ thanh tỉnh, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Đồng thời dưới sự kích thích liên tục, khiến cho ngón tay Thần Linh hiện
lên cảm giác ngoại giới vô cùng nguy hiểm, cảm giác này rất mãnh liệt, đã hóa
thành hạt giống, mọc rễ dưới đáy lòng của nó.
Vì vậy ngón tay Thần Linh theo bản năng muốn trở lại nhà tù 132 quen
thuộc.
Bầu không khí ở đó khiến cho ngón tay Thần Linh thoải mái dễ chịu, dẫu
sao cả đời này của nó, hầu như toàn bộ thời gian đều ở trong nhà tù 132 khu
Đinh... Ở trong đó, nó rất an ổn, rất an tâm, chậm rãi ngủ say.
Đồng thời lúc này, thần niệm của Cổ Linh Hoàng lại từ bốn phương truyền
ra.
"Tiền lãi lần tiếp theo, ta muốn một tên tàn Thần!"
"Nếu không có tàn Thần, giới này không tiếp tục mở ra đối với ngươi nữa."
Thần niệm vang vọng, trên người đám ác hồn trên bầu trời bỗng tràn ra từng
đạo hồn ti, ngàn vạn đạo hồn ti hội tụ tới trước mặt Hứa Thanh, cuối cùng đan
xen vào nhau, tạo thành một khối lệnh bài.
Chính là Linh Uyên Phù mà Hứa Thanh bóp nát lúc trước.
"Hiện giờ, rời khỏi!"
Cổ Linh Hoàng nhàn nhạt mở miệng, một đạo vòng xoáy xuất hiện sau lưng
Hứa Thanh.
Xuyên thấu qua đó, có thể nhìn thấy bên kia chính là vực sâu mà hắn tiến
vào từ Mộc Linh Tộc lúc trước.
Hứa Thanh nhìn qua vòng xoáy, lại đưa mắt nhìn lệnh bài, cuối cùng ngẩng
đầu nhìn con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng đang chậm rãi khép kín, có chút
ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng lần này dù mình có khả năng rời khỏi, nhưng cũng phải bị
lạc ấn một chút dấu vết hoặc là cấm chế.
Nhưng hắn không ngờ, đối phương lại không làm gì cả.
"Cổ Linh Hoàng khinh thường với ta như thế, cũng không lo lắng ta thu hút
những Thần Linh khác bên ngoài đến.... Kết hợp một màn Quận Thừa tiếp dẫn
Hung Lê thất bại lúc trước, vị Cổ Linh Hoàng này, hẳn là đã ẩn nấp Cổ Linh
giới đến trình độ cực cao."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhìn bốn phía, hắn đột nhiên cảm giác
được, giờ phút này có lẽ nơi đây cũng không phải là Cổ Linh giới lúc trước nữa.
Cổ Linh giới chân chính, có lẽ không ai có thể lần nữa tìm được.
Nhưng vô luận như thế nào, Hứa Thanh vẫn cảm nhận được khí phách của
người đã từng nhất thống Vọng Cổ là Cổ Linh Hoàng, vì vậy liền cúi đầu, thành
tâm cung kính, hai tay tiếp nhận lệnh bài sau đó quay người đi về phía vòng
xoáy.
Ngay khi hắn muốn bước vào vòng xoáy, thần niệm mang theo uy nghiêm
của Cổ Linh Hoàng, lại lần nữa vang vọng.
"Nhìn trên phân thượng ngươi chuyển giao thức ăn không tồi, tiểu tử nhân
tộc, ta nhắc nhở ngươi một câu."
"Mệnh đăng trong cơ thể ngươi, mặc dù chúng nó đã bộc lộ tác dụng ở cảnh
giới cấp thấp, nhưng chúng nó pha tạp và hỗn loạn, không phải huyết mạch bản
thân ngươi biến thành, vả lại mỗi một chiếc đều ẩn chứa nhân quả, tương lai
khó có thể viên mãn."
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, quay đầu nhìn về phía con mắt vĩ đại của
Cổ Linh Hoàng.
"Bệ hạ, có phương pháp hóa giải hay không?"
"Lúc ngươi mang thức ăn ta mong muốn tới, ta có thể nói cho ngươi biết."
Con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng hoàn toàn khép kín, không truyền ra thần
niệm nữa.
Hứa Thanh gật đầu, như có điều suy nghĩ, lúc trước đại sư huynh cũng đã
từng nói qua về vấn đề mệnh đăng, giờ phút này Cổ Linh Hoàng cũng nói ra
cùng loại những câu như vậy.
Hứa Thanh trầm ngâm, cúi đầu về phía con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng,
đi vào vòng xoáy.
Vòng xoáy ầm ầm, âm thanh truyền khắp bốn phương, trong nháy mắt tiếp
theo, thân ảnh Hứa Thanh đi xa ở bên trong vòng xoáy, vòng xoáy này cũng tan
biến khỏi trong thiên địa.
Toàn bộ Cổ Linh giới, sau khi Hứa Thanh tan biến, hết thảy đột nhiên trở
nên mơ hồ.
Mặt đất cũng tốt, bầu trời cũng được, hết thảy ác hồn và hài cốt, còn có
Minh Hà, đều giống như bong bóng khí vậy, tan vỡ.
Cuối cùng, toàn bộ thế giới hội tụ thành một cái hạt châu, rơi xuống trong
hư vô đen nhánh, không ngừng chìm xuống Linh Uyên vô tận.
Cho đến hồi lâu, đáy Linh Uyên đen nhánh, trong lúc im hơi lặng tiếng có
một cái cánh tay héo rũ duỗi ra, tràn ngập lốm đốm màu đen, tràn ra khí tức
tanh tưởi, tiếp lấy hạt châu này, để vào trong miệng, tiếp đó truyền ra âm thanh
nhấm nuốt.
Sau một lúc lâu, vang vọng lên tiếng thở thỏa mãn.
"Mỹ vị."
"Hy vọng lần tiếp theo, tiểu tử kia có thể đưa tới món ăn ngon hơn, mà tự
thân hắn cũng là mỹ vị..... Chờ hắn lại phát triển thêm một chút, là có thể
nuốt."
"Còn có cái tên Tử Thanh kia... Có chút ý tứ."
Giờ phút này bên trong tế đàn Mộc Linh Tộc, cửa vào Linh Uyên sâu trong
lòng đất, trên vách đá dựng đứng, có một đạo thân ảnh đang từ từ bò lên....
Thương thế nghiêm trọng ảnh hưởng tới tốc độ trở về của Hứa Thanh, nhưng
chạy trốn ra từ trong chỗ chết, hình như khiến cho hắn có thêm càng nhiều sức
lực.
Hắn đang từng chút từng chút tiếp cận cửa ra, từng bước một trở về thế gian.
Theo thân ảnh của hắn bò lên, máu tươi thấm vào trên vách đá dựng đứng
của Linh Uyên, tạo thành một cái vết máu.
Hứa Thanh nghiến răng, dưới hấp lực của Linh Uyên tràn ra, toàn lực leo
lên, nhưng có rất nhiều chuyện không phải mình không muốn thì sẽ không xuất
hiện, không phải hễ tâm ý muốn thì nhất định có thể đè xuống.
Thế nên vào lúc này, ý thức của Hứa Thanh bỗng không cách nào điều
khiển, tự động chậm rãi tiêu tán.
Cho dù hắn không muốn, nhưng ý thức mỏi mệt cùng với thân thể suy yếu,
vẫn như thủy triều dần dần ập đến, cuốn trôi thức hải của hắn, che phủ thế giới
của hắn.
Trước mắt Hứa Thanh mơ hồ, một màu đen nhánh bắt đầu xâm nhập tất cả,
cho đến trong lúc mơ hồ, hắn hình như nhìn thấy một đạo thân ảnh màu trắng,
từ trên cửa vào phía trên, cấp tốc bay đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.