Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1227: Nhân tâm sở quy, duy đạo cùng nghĩa (1)



Người xé trời, phải tự nhận sức nặng.

Sức nặng này cực lớn, có thể phá hủy hết thảy thân hồn, vạn kiếp bất phục.

Nhưng nếu như thành công thừa nhận, sẽ giống như trải qua niết bàn.

Lúc đó người niết bàn bay lượn trên chín tầng trời, trở thành thứ duy nhất cả

thiên địa nhìn chăm chú.

Giờ khắc này, Hứa Thanh san bằng mọi chông gai mà trở về, chính là người

niết bàn kia.

Sau khi trải qua tất cả kiếp nạn vừa xong, trong ánh mắt của vạn chúng

Quận Đô, thân ảnh kia giống như là một đạo ánh sáng chói mắt nhất ở giữa

thiên địa.

Đạo ánh sáng này có độ cao vạn trượng, đốt lên ngọn lửa cảm xúc của toàn

bộ dân chúng Quận Đô, kích nổ áp lực tâm ý vì liên tục gặp khổ nạn của Phong

Hải Quận.

Thiên địa trở nên sôi trào, bát phương tràn ngập âm thanh hoan hô vì người

đó.

m sóng cuộn mình, gió giục mây vần.

Thật sự đối với mỗi người trong Phong Hải Quận mà nói, thời gian gần hai

năm vừa qua, tất cả mọi người đều phải trải qua một cách vô cùng khó khăn.

Lão Quận Trưởng vẫn lạc, giống như một tầng sương mù bao phủ trong

lòng chúng sinh, mà chiến tranh đột nhiên ập đến, sau đó Cung chủ chết trận,

càng giống như là lôi kiếp phủ xuống bên trong sương mù, xé rách Phong Hải

Quận, lưu lại vết thương cực lớn trong lòng toàn bộ người còn sống sót.

Mà chiến tranh kết thúc, khiến cho Phong Hải Quận bấp bênh vừa có chỗ

khôi phục, nhưng kinh biến từ Quận Thừa, lại khiến cho người ta tuyệt vọng.

Tim của mỗi người đều trong trạng thái lo lắng tột cùng, bọn họ mờ mịt, bọn

họ đắng chát, bọn họ bất lực, bọn họ cần có một người xuất hiện cải biến hết

thảy, bọn họ cần một người mang theo bọn họ, phá tan tất cả.

Bọn họ cho rằng người này là Cung chủ, nhưng Cung chủ chết trận.

Bọn họ cho rằng người này là Thất hoàng tử, là Quận Thừa….

Nhưng hôm nay, bọn họ nhận ra rằng, người này, là Hứa Thanh!

Một cái chớp mắt này, bầu trời biến sắc, vô tận điềm lành, khắp cả vùng đất

vang lên tiếng hoan hô vô biên vô hạn, sóng âm nổ vang khắp bát phương, bất

kể nam nữ già trẻ, bất kể tu sĩ hay phàm tục, trong mắt của bọn họ, trong lòng

của bọn họ, chỉ có thân ảnh một người Hứa Thanh.

Mà Hứa Thanh, cũng vào lúc này hội tụ ở trong mắt của chúng sinh Phong

Hải Quận.

Kim long gào thét, Thanh Cầm hét vang, vận khí từ trên người mỗi nhân

tộc, từ trên bầu trời, từ bên trong mặt đất nơi này, không ngừng hội tụ, khiến

cho quan hoàn trên đỉnh đầu Hứa Thanh càng lúc càng rực rỡ chói mắt.

Vì vậy, trong đám người hoan hô, có người hô lên hai chữ Quận Trưởng!

Rất nhanh, xưng hô này liền đạt được nhận thức, không ít âm thanh lần lượt

hô lên.

"Quận Trưởng!"

"Quận Trưởng!"

Trong khi chúng sinh hoan hô, trong bầu không khí của toàn bộ Phong Hải

Quận, nhất là Quận Đô trở nên nhiệt liệt đến cực hạn, đại trưởng lão Mộc Linh

Tộc hộ tống Hứa Thanh trở về, dưới ý của Hứa Thanh, dừng lại bên ngoài Đô

thành Quận Đô trăm trượng.

Hứa Thanh đứng trên bờ vai đại trưởng lão, nhìn qua tất cả, trong lòng của

hắn dâng lên gợn sóng cực lớn.

Dẫu sao hắn mới có hai mươi tuổi, dù là đi theo sư tôn và đội trưởng học

được rất nhiều, nhưng vào thời khắc này, nỗi lòng Hứa Thanh cũng vô cùng

chấn động, hắn chưa từng nghĩ tới việc trở thành Quận Trưởng.

Cho đến thời điểm này, cũng không có một chút ý nghĩ nào về việc này.

Hắn chỉ làm một việc, đó là làm theo những gì bản tâm của mình hướng về.

Vì vậy lúc này hắn đứng bên ngoài Quận Đô, trầm mặc mấy hơi thở.

Trong lòng dâng lên một tia mờ mịt.

Cho đến khi tiếng hô bên trong Quận Đô càng lúc càng lớn, Hứa Thanh hít

sâu, đè xuống gợn sóng trong lòng, từng bước một tiến về phía trước.

Bước vào Quận Đô, đi thẳng đến tế đàn.

Những nơi đi qua, phàm tục cúng bái, tu sĩ cũng giống như thế, một đường

đi tới, một đường như vậy.

Quan hoàn trên đỉnh đầu cũng càng lúc càng chói mắt.

Cho đến khi Hứa Thanh đi tới quảng trường tế đàn.

Nháy mắt khi đến chỗ này, trong mắt hơn mười vạn tu sĩ ba Cung trên mặt

đất lộ ra ánh sáng mãnh liệt, nhao nhao chắp tay cúi đầu về phía Hứa Thanh!

Không có ai yêu cầu bọn họ làm như vậy, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy

tất cả mọi thứ lúc trước, bọn họ theo bản năng muốn làm thế.

Vì Cung chủ, vì cái chết của lão Quận Trưởng, vì hóa giải đại kiếp nạn của

Phong Hải Quận, vì dũng giả cô độc, bất kỳ một lý do nào, đều đủ để bọn họ

thật lòng khâm phục cúi bái.

Hơn mười vạn người cúi đầu, khiến cho quan hoàn vận khí trên đỉnh đầu

Hứa Thanh truyền đến âm thanh nổ vang, lần nữa tăng vọt, tràn ra tia sáng siêu

việt vạn trượng.

Trên mặt Phó cung chủ ba Cung cũng riêng phần mình nở ra nụ cười, tương

tự chắp tay.

Trong đó thần sắc của Lý Vân Sơn còn mang theo vẻ vui mừng.

Chấp sự ba Cung cũng đồng dạng cúi bái, ánh mắt nhìn Hứa Thanh, mang

theo hoảng hốt.

Thất gia không bái, đội trưởng không bái, trong đám người Phong Hải Quận

thì chỉ có thân phận hai người bọn họ, có tư cách không bái này, bởi vì bọn họ

vốn là nhất mạch cùng Hứa Thanh.

Nhất là Thất gia, nét tự hào trong mắt đã không cách nào che lấp, vô cùng rõ

ràng.

Đội trưởng ở bên cạnh cũng là như vậy, ưỡn ngực lên, trong mắt lộ ra vẻ đắc

ý.

Thất hoàng tử trên bầu trời nhìn qua Hứa Thanh đi tới, nhìn qua hết thảy

bốn phía, gã hiểu được, từ nay về sau, trong Phong Hải Quận, không ai có thể

rung chuyển được Hứa Thanh chút nào.

Về phần Diêu Hầu, lão ngóng nhìn Hứa Thanh, trên mặt nở nụ cười, trong

mắt mang theo thâm ý, càng có một tia quyết đoán.

Hôm nay lão muốn làm một việc khai thiên tích địa, muốn làm một việc mà

toàn bộ nhân tộc chưa từng có!

Mà trong tất cả mọi người nơi đây, cũng chỉ có lão có đủ tư cách thúc đẩy

chuyện này.

Tuy rằng khả năng việc này thành công gần như là không, bởi vì truyền

thống từ cổ xưa, khó có thể bị rung chuyển.

Nhưng mà rất nhiều chuyện, không thể bởi vì không thể hoàn thành mà

không làm.

Dù thất bại, nhưng chỉ cần dám làm, đó chính là thái độ của Phong Hải

Quận, coi như là Nhân Hoàng cũng phải thận trọng cân nhắc.

Huống hồ thất bại cũng không sao cả, dưới mắt cho dù chuyện này không

cách nào trực tiếp thành công, nhưng chỉ cần thật sự làm, như vậy tương lai liền

nhất định có thể.

"Nghĩ đến anh linh của lão Quận Trưởng và Lượng Tu huynh trên trời, cũng

sẽ đồng ý ta làm như vậy."

Diêu Hầu thì thào trong lòng, nhìn về phía Hứa Thanh.

"Đứa nhỏ này, về công hay về tư, ta đều muốn tạo cho hắn một cái kim thân

bất diệt trong Phong Hải Quận!"

Nghĩ tới đây, Diêu Hầu chắp tay trùng trùng điệp điệp cúi đầu về phía Hứa

Thanh, giọng nói của lão mang theo nghiêm túc, truyền khắp bát phương.

"Vấn thiên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.