Quang Âm Chi Ngoại
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ.
Hắn biết cái đèn này, đây chính là Minh Linh Huyết Sí Đăng!
Lúc trước hắn lấy thân phận Thần tử Hắc Thiên tộc, đã yêu cầu được một
chiếc ở trong Thánh Lan tộc, vả lại đã dung nhập vào trong cơ thể, bây giờ cũng
đã thành một trong những Đạo Anh.
Nhưng chiếc mệnh đăng kia chỉ có một bên cánh, là cánh bên trái.
Chủ đạo của nó là tốc độ.
Mà chiếc mệnh đăng trước mắt này, là cánh phải.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Hầu.
Ánh mắt Diêu Hầu như có thâm ý, trên mặt nở nụ cười, cầm lấy chén trà
một bên, nhấp một miếng, không nói gì.
Hứa Thanh trầm mặc, lúc trước hắn cũng đã rất rõ ràng, trong Phong Hải
Quận, vô luận là Quận Trưởng hay là Cung chủ, đều không phải là hạng người
đơn giản, về phần Diêu Hầu đã từng là một trong năm đầu sỏ cũng giống như
thế.
Dẫu sao, không phải ai cũng có thể trở thành bằng hữu cùng những người
ngoại tộc, lại còn thu được tín nhiệm của bọn họ.
Cũng không phải người nào cũng có thể ẩn nhẫn đến cuối cùng, sau đó mới
tùy thời bộc phát.
Lại càng không cần phải nói, đối phương còn có quyết đoán mang theo toàn
bộ tộc nhân có liên quan với dị tộc đến chiến trường, mượn cơ hội mà huyết tẩy
toàn bộ.
Vô luận là tâm cơ hay thủ đoạn, Diêu Hầu đều thuộc hàng nhất lưu.
Mà việc tặng cho Hứa Thanh cái đèn này, dĩ nhiên cũng không phải là một
sự trùng hợp.
"Trận chiến trên tế đàn lúc trước, lúc ta thể hiện ra mệnh đăng, đã trở thành
một điểm sơ suất..." Hứa Thanh thì thào trong lòng, hắn ý thức được điểm này,
nhưng lúc đó hắn cũng không có biện pháp che giấu.
Có lẽ cũng bởi vì như vậy, Diêu Hầu mới chú ý tới điểm ấy, từ đó tập trung
vào thời điểm mình giả trang thân phận ở trong Thánh Lan tộc, thông qua nhân
mạch và suy luận, lão đã lấy đèn này để tặng cho mình.
Chú ý thấy vẻ mặt Hứa Thanh suy tư, Diêu Hầu nở nụ cười, lão hy vọng
Hứa Thanh có thể suy nghĩ nhiều thêm, chỉ có như vậy, mới có khả năng khiến
cho tâm tính phát triển nhanh hơn.
Sau khi cảm thấy thấy không sai biệt lắm, Diêu Hầu để chén trà trong tay
xuống, bình tĩnh mở miệng.
"Mặc dù Thánh Lan tộc chiến đấu cũng có mánh khóe khác, nhưng tổn thất
vẫn tương tự rất lớn, ví dụ như cây Thập Tràng cùng với những tiểu quốc kia,
còn có một số Hắc Y Vệ, đều đã vẫn lạc."
Diêu Hầu nói đến đây, dừng lại một chút, chú ý đến ánh mắt Hứa Thanh, nói
khẽ.
"Có người đã chết trước đó, có người là chết trong nửa tháng này, mà việc
Thiên Phong di chuyển Hoàng Cung, cũng dẫn đến rất nhiều ghi chép đều
không còn nữa, Hoàng của Thiên Phong cũng bày tỏ rất đáng tiếc về việc này."
Ánh mắt của Hứa Thanh chấn động.
"Hứa Thanh, với thân phận của ngươi bây giờ, có thể biết được một ít
chuyện, năm đó Quận Trưởng, Lượng Tu huynh và ta, từng có một cái kế
hoạch, đó chính là để cho ta thủ tín với Thánh Lan tộc, từ đó tiếp xúc với Hoàng
của Thiên Phong, xúi giục người kia để khiến Hoàng của Thiên Phong quy trở
về nhân tộc!"
Lời Diêu Hầu vừa ra, tâm thần Hứa Thanh liền dấy lên gợn sóng.
Hắn nghĩ tới lúc trước hai vị Hoàng bên phía Thánh Lan tộc xuất hiện ở
chiến trường phía Bắc, chính là Hoàng của Thiên Phong cùng Hoàng của
Nguyệt Vụ, điều này hiển nhiên cũng là một trong những nguyên nhân sau khi
Diêu Hầu trọng thương mà có thể tránh được tử kiếp.
"Việc này ta đã làm được tám phần, chỉ cần cho ta thêm thời gian 10 năm...
. Nhưng đáng tiếc, kế hoạch luôn không nhanh bằng biến hóa, lúc trước trên
chiến trường phía Bắc, khí thế Hoàng của Nguyệt Vụ rất hung ác, thậm chí
trong quân địch dường như còn có nhân tộc chúng ta tồn tại..."
Trong mắt Diêu Hầu lộ ra hàn mang.
"Hằng Tín huynh và Vinh Du huynh tử vong, cũng không phải là đơn giản
như vậy, mà sau khi ta chạy thoát nhờ Hoàng của Thiên Phong lưu thủ, Thất
hoàng tử liền phủ xuống để hóa giải hết thảy, lại vừa lúc xuất hiện ở trước mặt
của ta, cứu ta ra, trong lòng ta biết rõ, nhưng cũng chỉ có thể cam chịu để mình
trở thành lá bài tẩy của gã."
Hứa Thanh trầm mặc, cầm lấy chén trà một bên, nhìn nước trong chén trà
tản ra những gợn sóng lăn tăn.
Diêu Hầu nhìn qua Hứa Thanh, lần nữa mở miệng.
"Hứa Thanh, ta nói cho ngươi biết tất cả, là hy vọng ngươi có thể thấy rõ
cục diện, mà ngươi bây giờ, đã không chỉ là Chấp Kiếm Giả."
"Có chút thân phận, có chút quân cờ, nên dùng vẫn phải dùng, ta nghe nói
gần đây Hoàng của Thiên Phong đại biểu Thánh Lan Tổ Hoàng, đang trao đổi
chi tiết việc Thánh Lan tộc quy trở về cùng Thất hoàng tử, trong này cũng bao
hàm một chút lãnh địa thuộc về."
"Có mấy Quận đang bàn giao, mà Phong Hải Quận chúng ta cũng cần
khuếch trương..."
"Nhìn từ mặt ngoài thì Thánh Lan tộc đã trảm đoạn quan hệ cùng Hắc Thiên
tộc, nhưng lấy hiểu biết của ta sau những năm tiếp xúc cùng bọn họ để phán
đoán, ta cho rằng dựa theo thiên tính của Thánh Lan tộc, bọn họ tuyệt sẽ không
chỉ đặt cờ ở một phương, người bí mật giữ liên lạc cùng với Hắc Thiên tộc,
cũng sẽ không ít."
“Ví dụ như, bên trong đoàn thương nghị lần này của Thiên Phong Quốc, có
một số người đã từng là quý tử trên hai tịch, nghe nói bên trong có một người,
từng được đích thân Thần tử của Hắc Thiên tộc tăng tịch lên."
Ánh mắt Diêu Hầu bình thản, nhìn qua Hứa Thanh.
Lão rất ít khi mở rộng lòng cùng với người ngoài như vậy.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, đáy lòng lại đang suy tư, sau khi trải qua
những chuyện này, trình độ tín nhiệm của hắn đối với Diêu Hầu vẫn phải có, vả
lại đối phương đã nói đến mức độ này, hắn cũng không cần gì giấu giếm nữa cả.
Cho nên sau khi suy nghĩ, Hứa Thanh đặt chén trà trong tay xuống, cầm ra
một khối ngọc giản, tràn ra một đám khí tức Tử Nguyệt của mình, đưa cho Diêu
Hầu.
"Mộc Nghiệp."
Sau khi Diêu Hầu tiếp nhận ngọc giản, suy tư một lát trầm thấp mở miệng.
"Hứa Thanh, mặc dù ta đoán được ngươi giả dạng thành Thần tử của Hắc
Thiên tộc trong Thánh Lan tộc, cũng biết một chút đại khái, nhưng cũng không
rõ ràng chi tiết trong đó, vậy nên, Mộc Nghiệp này, có thể tin hay không?"
"Một ý niệm của ta, có thể quyết định sinh tử của y."
Hứa Thanh nói khẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.