Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1243: Ba nữ, một rắn, một nam (4)



Hứa Thanh thở sâu, đứng dậy cúi đầu về phía người tới.

"Bái kiến thượng tiên."

Tử Huyền cười khẽ, thái độ rất tự nhiên đi đến gần sát Hứa Thanh, giơ tay

lên phủi đi một chút bụi bặm trên người của hắn, khiến cho chúng không thể

bám nhiễm vào Hứa Thanh chút nào.

Nàng lại sửa sang một chút nếp uốn trên quần áo của Hứa Thanh.

Sau đó hai mắt Tử Huyền nhìn Hứa Thanh thật sâu, một khắc bốn mắt nhìn

nhau, nàng nhẹ giọng mở miệng.

"Bình an là tốt rồi."

Một câu năm chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại bao hàm sự quan tâm, để ý,

lo lắng, tưởng niệm, hết thảy cảm xúc đều ở trong những chữ này, rõ ràng

truyền vào nội tâm Hứa Thanh, hóa thành ấm áp.

Thân thể Hứa Thanh chấn động, trong lúc bất tri bất giác, luồng ấm áp này

lan tràn tới trái tim của hắn, khiến cho thân hình cứng ngắc của hắn cũng có chỗ

buông lỏng, mặc kệ Tử Huyền giữ chặt tay của hắn, ngồi ở một bên.

Một làn gió thơm quen thuộc thấm vào trong mũi, theo tư thế ngồi xuống,

lưu tô trên mái tóc Tử Huyền lung lay lắc lắc, liếc mắt nhìn, hình như có thể dẫn

dắt suy nghĩ, tiếp theo thì tâm thần cũng theo đó mà lay động.

Hứa Thanh có chút thất thần, theo bản năng câu nệ.

Tử Huyền đảo đôi mắt đẹp, ôn nhu lan tràn khoang thuyền.

"Ta biết chỗ tâm ngươi hướng đến, biết rõ đường ngươi hướng tới, ta không

ngăn cản ngươi, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, lúc kia, nếu như biết được

việc đó, ta sẽ cùng ngươi cùng nhau đứng ra."

"Ngươi cũng biết những lời ta nói, đều không phải là hư giả."

"Tính cách của ta kiên quyết, một khi quyết định việc gì, ta sẽ không cải

biến, bất kể ai tới khuyên bảo, dù là long trời lở đất, ta cũng sẽ không hối hận."

Giọng nói của Tử Huyền hóa thành rung động trong lòng Hứa Thanh, không

ngừng chấn động.

Hắn tin.

Hứa Thanh không nhớ nổi mình nhìn thấy cái gì ở trong tòa cung điện trong

Tiên Cấm kia, hắn chỉ nhớ ở chỗ đó có một chiếc đăng điêu, nhớ lại chỗ đó có

một đạo thân ảnh giống Tử Huyền như đúc.

Nhưng giờ phút này, sau khi hắn nghe lời nói của Tử Huyền, trong lúc mơ

hồ, hình như cảnh tượng nào đó chôn xuống chỗ sâu trong ký ức, đã có một

chút trùng lặp, mặc dù hắn vẫn không nhớ nổi cảnh tượng cụ thể, nhưng loại

cảm giác này, hắn nhớ kỹ.

Tính cách đối phương, đích xác là bất luận kẻ nào khuyên bảo, cũng không

cách nào đi cải biến chút nào.

Hồi lâu, Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

"Ta đã biết."

Nụ cười trên mặt Tử Huyền càng đẹp hơn.

"Sư tôn ngươi mời ta mang theo Huyền U tông và bộ phận Thất Huyết Đồng

cùng đi Quận Đô, muốn hai tông về sau chỉnh hợp, thành lập một cái tông môn

mới, ta đã đồng ý."

"Lão kêu ta đặt một cái tên vì cái tông mới này."

"Ta tới đây, là hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy cái tên Thanh Huyền tông

như thế nào?"

Hứa Thanh do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.

Ánh mắt Tử Huyền nhu hòa, rơi vào trên mặt Hứa Thanh, lại nhìn cổ áo của

hắn, sau cùng nở nụ cười, lại nói cùng Hứa Thanh một chút về việc phát triển

Thanh Huyền tông tương lai.

Toàn bộ quá trình đều nói về chính sự, nhưng hết lần này tới lần khác, âm

thanh dễ nghe làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thoải mái, khiến

cho người ta trong lúc bất tri bất giác, quên mất thời gian trôi qua.

Hứa Thanh cũng dần dần trầm tĩnh lại.

Cho đến đêm khuya, Tử Huyền nói khẽ.

"Ta tới đây còn có một việc, đó là lại vẽ một cái đồ đằng thủ hộ cho ngươi,

tới, cởi quần áo ra đi."

Thân thể buông lỏng của Hứa Thanh lần nữa cứng đờ, Tử Huyền truyền ra

tiếng cười dễ nghe, trong mắt lộ ra vẻ hài hước trêu đùa, nàng đứng lên và rời

khỏi Pháp Hạm, chỉ có âm thanh ôn nhu vang vọng bên trong khoang thuyền.

"Như vậy, A Thanh, chúng ta gặp nhau ở Quận Đô."

Khoang thuyền, chậm rãi an tĩnh lại.

Hồi lâu, Hứa Thanh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, theo bản năng cúi đầu

nhìn cổ áo, Linh Nhi run run rẩy rẩy cấp tốc bò ra từ trong, trong ánh mắt mang

theo căng thẳng, cấp tốc mở miệng.

"Hứa Thanh ca ca! Người này là người nguy hiểm nhất, đó là một Đại Ma

Vương!!"

"Thật là đáng sợ, Hứa Thanh ca ca, những người xấu phía trước đó so sánh

cùng với Đại Ma Vương này, hoàn toàn không phải một tầng thứ."

Hứa Thanh ho khan một tiếng, trấn an Linh Nhi một chút.

Trong khi Linh Nhi bán tín bán nghi, thời gian cứ thế dần trôi qua, mấy

ngày qua đi.

Lúc này Ngôn Ngôn đang bế quan, Tử Huyền cũng không tái xuất hiện, chỉ

có Đinh Tuyết thi thoảng chạy tới bên cạnh Hứa Thanh, chỉ là hết thảy kế hoạch

của nàng đều không có biện pháp triển khai.

Một mặt là Triệu Trung Hằng xuất hiện, mặc dù vô cùng khẩn trương khi

đối mặt với Hứa Thanh, nhưng gã vẫn cắn răng lặng lẽ đi theo sau lưng Đinh

Tuyết, bên trong lộ ra biểu cảm kiên định, bộ dáng nhìn về phía Đinh Tuyết

giống như cuối cùng ngươi sẽ bị ta đả động, Hứa Thanh nhìn thấy cũng đều cảm

khái.

Một phương diện khác, là Hứa Thanh đã hai năm không quay về, hắn có rất

nhiều chuyện muốn đi xử lý, mà thân phận khác biệt, khiến cho các tông bên

trong Nghênh Hoàng Châu vào mấy ngày nay tới bái kiến Thất gia, thỉnh

thoảng Thất gia cũng sẽ để cho Hứa Thanh tham dự.

Cứ như vậy mười ngày sau, trong lúc nội tâm Đinh Tuyết khó chịu, Hứa

Thanh chuẩn bị xuất hành.

Hắn muốn đi Nam Hoàng Châu một chuyến, đi tế bái Lôi đội.

Trước khi đi, Thất gia đưa cho hắn một cái hộp ngọc nhỏ dài.

"Cái này chính là thần binh vi sư dùng cây xương cá Thần Linh luyện chế

thành, trên đường ra ngoài ngươi có thể thử nghiệm để quen thuộc, uy lực của

vật này không tầm thường, có thể làm vật phòng thân cho ngươi."

"Vả lại đối với ngươi mà nói, cây binh khí xương cá này đồng nguyên với

thân hình ngươi, ngươi sử dụng nó là thích hợp nhất."

Trong hộp ngọc là một cây thứ màu đen, to bằng ngón tay, phía trên tràn

ngập đường vân thiên nhiên, một cỗ khí tức kinh khủng lưu chuyển ở bên trong,

càng có chấn động Thần Linh khuếch tán bốn phương.

Tuy nó tuy là vật chết, nhưng một khắc Hứa Thanh nhìn thấy nó, toàn thân

nó lập tức chấn động, giống như được trao cho hô hấp.

Nhất trí cùng với hô hấp của Hứa Thanh, tạo thành dẫn dắt trên huyết mạch.

Loại vật giống như một bộ phận thân thể của bản thân này, khiến cho Hứa

Thanh rõ ràng cảm nhận được sự lăng lệ ác liệt của nó, trái tim đập nhanh, đồng

thời Thất gia cũng nhẹ giọng mở miệng.

"Trong mắt Thần Linh, những vật phàm tục yếu ớt vô cùng, khó có thể tổn

thương họ chút nào, nhưng vật này... Có thể đả thương Thần Linh, trong đó ẩn

chứa Thần quyền vận rủi."

"Vì vậy, ta đã đặt tên cho nó là, Ách Vận Chi Thứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.