Quang Âm Chi Ngoại
Ngoài Nghênh Hoàng Châu, trên biển cấm màu đen, bốn bề dậy sóng, dị
chất nồng đậm hóa thành khí tức âm lãnh, ăn mòn hết thảy vạn tộc trên biển, dù
là ánh mặt trời giữa trưa tỏa ra nhiệt độ cực nóng, nhưng cũng không cách nào
hòa tan dị chất.
Càng không thể chiếu rọi tới chỗ ẩn giấu tận sâu bên trong đáy biển.
Cũng bởi vì như vậy, vô số năm qua, có rất nhiều truyền thuyết về biển cấm,
nhất là chuyện xưa về những tồn tại Thần Thánh lại càng là vô số.
Chỉ có đại tộc hoặc là những tu sĩ đẳng cấp cao trên biển mới biết rõ về
những tồn tại Thần Thánh kia, tuy rằng những tồn tại ấy rất mạnh và cường hãn,
nhưng kỳ thật cũng không phải không thể chiến thắng.
Mà Thần Linh ở trong phiến thiên địa này cũng không phải chỉ có một nửa
khuôn mặt trên trời kia, cho nên... Thứ đáng sợ nhất ở chỗ sâu trong biển cấm,
không phải là những tồn tại Thần Thánh kia, mà là Thần Linh ngủ say.
Thần Linh có thể ngủ say ở trong mặt trời cùng trên mặt trăng, có thể nghỉ
lại ở Hành Cung trong Tiên Cấm, có thể tồn tại ở địa phương Hung Lê, như vậy
thì biển cấm vờn quanh đại lục Vọng Cổ này, tự nhiên cũng được Thần Linh lựa
chọn ngủ đông.
Nhất là... Biển cấm quá lớn.
Chỉ là hải vực ở giữa Nghênh Hoàng Châu và Nam Hoàng Châu đã bao la
vô cùng, lại càng không cần phải nói tới ở ngoài Nam Hoàng Châu.
Trên thực tế, coi như là hải vực Nam Hoàng Châu, so sánh cùng với toàn bộ
biển cấm, cũng đều chỉ có thể coi như là khu vực gần biển mà thôi.
Biển cấm đã từng có một tên gọi khác, đó là Vô Tận Hải, cái tên này cũng
đã nói ra phạm vi của nó.
Nó dường như tự thành một cái thế giới, giằng co cùng đại lục, đối chọi với
bầu trời.
Giờ phút này, ngoài Nghênh Hoàng Châu, trong từng luồng sóng biển cuộn
mình, bên phía chân trời, một chiếc Đại Dực màu đen đang gào thét bay về phía
trước.
Đây là Đại Dực của Thất gia, cho phép Hứa Thanh sử dụng trong Phong Hải
Quận.
Mà Đại Dực có linh, không cần tự mình vận hành, chỉ cần nguồn động lực
đầy đủ, dưới quyền hạn gia trì, bất luận người nào cũng có thể điều khiển trong
thời gian ngắn.
Cùng đi ra ngoài với Hứa Thanh lần này, là 1000 Chấp Kiếm Giả của Quận
Đô cùng với Tư Nam Đạo Nhân, còn có cả Thanh Cầm đang giương cánh bay
lượn trên bầu trời cao.
Dưới âm thanh cạc cạc, phi điểu ở trên bầu trời cũng không dám bay lên đến
độ cao thoải mái dễ chịu như bình thường, chúng nó chỉ có thể lựa chọn bay ở
tầng trời thấp, thi thoảng lại lao xuống mặt biển để bắt lấy con mồi, cũng nhanh
chóng cấp tốc trở lại.
Cũng chính là bởi vậy, khiến cho những con Xà Cảnh Long cũng bị thu hút
tới, chúng nó thường xuyên phá vỡ mặt nước lao ra, lập tức cắn lấy phi điểu trên
tầng trời thấp, sau đó lại truyền ra âm thanh nổ vang rơi vào mặt biển, dấy lên
gợn sóng càng lớn.
Hứa Thanh đứng trong lầu các trên Đại Dực, nhìn qua phía trên mặt biển,
nhìn một con Xà Cảnh Long dấy lên sóng lớn, hắn bỗng nghĩ tới từng màn ra
biển lần đầu tiên của mình năm đó.
Hồi lâu, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn cây xương cá cầm trong tay.
Dưới ánh mặt trời, cây thứ màu đen này tựa như trở thành hắc động, hấp thu
tia sáng, đồng thời chấn động tràn ra từ bên trong cũng rất là kinh người.
Ngoài lầu các có không ít Chấp Kiếm Giả, sau khi cảm giác cây thứ này vẻ
mặt cũng đều ngưng trọng, chỉ có Hứa Thanh nơi đây, bởi vì nguyên nhân thân
thể, cho nên khi hắn cầm ở trong tay mặc dù cũng có cảm giác uy áp, nhưng
cảm giác đồng nguyên lại càng nhiều hơn hơn.
Giờ phút này, ngóng nhìn cây Ách Vận Chi Thứ, trong mắt Hứa Thanh lộ ra
sự suy tư, sau một lúc lâu hắn bỗng nhiên mở miệng.
"Du Linh Tử."
Trong thời gian ngắn, que sắt màu đen từ trong túi trữ vật Hứa Thanh bay ra,
trôi lơ lửng ở trước mặt Hứa Thanh, run rẩy, bên trên lộ ra thân ảnh lão tổ Kim
Cương Tông, bái kiến về phía Hứa Thanh.
"Chủ thượng!"
Giờ phút này nội tâm của Lão tổ Kim Cương Tông vừa căng thẳng lại vừa
lo lắng không yên đến cực hạn, cảm giác đại họa lâm đầu vô cùng mãnh liệt,
trong giọng nói cũng kèm theo sự run rẩy, đáy lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Lão luôn luôn cảm thấy chỉ cần mình không cố gắng, nhất định sẽ bị Hứa
Thanh giết chết, ý nghĩ này đến từ tính cách của lão, đã là thâm căn cố đế, cho
nên mỗi một lần tu vi Hứa Thanh tăng lên, lão đều vô cùng hãi hùng khiếp vía.
Hôm nay, cây xương cá kia xuất hiện, báo cho lão biết cái gì nên tới cuối
cùng cũng phải tới.
Mặc dù lão đã liều mạng toàn lực, nhưng vẫn không có cách nào đuổi kịp
được bước chân của Hứa Thanh.
Không phải lão không cố gắng, mà đối phương thật sự đi quá nhanh.
"Chủ thượng, ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi, bên trong những cuốn sách cổ mà
ta đã xem qua cả đời này, tất cả nhân vật chính trong đó đều tiến triển tu vi cực
nhanh, hạng người tầm thường căn bản rất khó làm bạn cả đời với họ."
"Điều này cũng càng ngày càng nói rõ, chủ thượng ngài chính là loại nhân
vật chính tương tự như trong sách cổ."
"Nhưng ta hiểu rõ, ta không thể kéo theo chân sau của ngài, ta không cầu
những điều khác, chỉ cầu chủ thượng nhìn trên tình cảm cẩn trọng mấy năm này
của tiểu nhân, cho tiểu nhân thoải mái một chút."
"Nếu như có đời sau, tiểu nhân nhất định sẽ lần nữa đi theo chủ thượng, làm
tùy tùng đi theo ngài, nhìn ngài bước lên trên đỉnh của thiên địa."
Lão tổ Kim Cương Tông lộ ra vẻ mặt bi thương, dù là đến lúc này, ánh mắt
lão nhìn Hứa Thanh vẫn mang theo vẻ trung thành như trước, lão cho rằng đây
là chính cơ hội tự cứu duy nhất của mình....
Lão hiểu được, bản thân mình đã biết quá nhiều bí mật, nếu đổi lão thành
Hứa Thanh, lão cũng sẽ có sát ý, cho nên lão cố gắng muốn đả động Hứa
Thanh, để cho Hứa Thanh nhìn tại trên phần khổ cực của lão mà thu hồi sát
niệm.
Nếu như có thể mềm lòng hơn một chút, kích động một cái thả mình đi, như
vậy lại càng hoàn toàn hoàn mỹ.
Hứa Thanh thâm ý sâu sắc nhìn lão tổ Kim Cương Tông.
Hắn không cảm nhận được sự trung thành của đối phương, nhưng hắn thấy
được hành động thực tế trong những năm nay của lão tổ Kim Cương Tông, lão
đã phụ trợ cho hắn rất nhiều.
Ân oán năm đó, cũng có thể hóa giải.
Dẫu sao que sắt đã không còn tác dụng hay ý nghĩa gì so với tu vi bây giờ
của mình, cho dù đã được tế luyện qua một lần, nhưng so sánh cùng xương cá,
chênh lệch cấp độ không nhỏ.
Cho nên hôm nay, lúc đầu Hứa Thanh vốn định cởi bỏ phong ấn cho đối
phương, thả lão rời khỏi, giải quyết một đoạn nhân quả, về phần bí mật, hắn có
những thủ đoạn khác để đề phòng.
Nhưng những lời của lão tổ Kim Cương Tông, đã khiến cho Hứa Thanh thu
hồi lại những lời đang định nói ra, sau khi suy nghĩ một hồi, trong mắt hắn lộ ra
trầm ngâm, hắn cho là có lẽ mình có thể cho đối phương một cái cơ hội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.