Quang Âm Chi Ngoại
Hai mắt của vị chủ nhân cấm khu kia phát ra tia sáng lập lòe, toàn thân tràn
ra hung hăng ngập trời, mơ hồ trong chỗ sâu của cấm khu còn truyền đến một
tiếng đàn bén nhọn.
Tiếng đàn này truyền khắp toàn bộ cấm khu, khiến cho cấm khu không
ngừng rung động lắc lư, vô số cỗ hài cốt đi ra từ bên trong cây cối, từng đạo ác
hồn chui ra từ bên trong cỏ cây.
Bộc phát sát cơ về phía Hứa Thanh.
Mà dưới tiếng đàn, bộ dáng nơi đây cũng liền đại biến.
Giống như lúc trước toàn bộ cấm khu đều bị một chiếc khăn che mặt che
đậy, giờ phút này chiếc khăn che mặt kia đã bị vén lên, lộ ra chân dung, cỏ cây
nơi đây là do rất nhiều ác hồn hình thành, còn đại thụ nơi đây, không ít đều là
do vô số cỗ thi hài chồng chất mà ra.
Cũng có cỏ cây và đại thụ bình thường, đại khái chiếm cứ bốn thành, mà sáu
thành cấm khu đều tràn ngập hài cốt.
Đó là toàn bộ chúng sinh tử vong ở nơi này trong vô số năm qua.
“Cấm khu này nhập lại cũng không cường đại, chỉ dị hoá đến một nửa, lúc
nơi đây dị hoá đến mười thành, mới là lúc cấm khu đỉnh phong, lúc đó, thì
không phải chúng ta có thể trấn áp, cần thêm nhiều nhân lực hơn nữa để hội tụ."
"Mà bây giờ, chỉ có thể thử nghiệm phong ấn lại."
Giữa không trung, thân ảnh Tư Nam Đạo Nhân đi ra từ bên trong Đại Dực,
nhìn qua vị chủ nhân cấm khu kia, mở miệng với Hứa Thanh.
Lời nói của Tư Nam Đạo Nhân, khiến cho tiếng đàn chỗ sâu trong cấm khu
càng thêm bén nhọn, hài cốt bốn phía càng phát ra từng trận từng trận gào thét.
Ảnh Tử nơi đây, cũng biểu lộ cảm xúc chấn động khát vọng về phía Hứa
Thanh.
Nhưng Hứa Thanh không có quan tâm tới những thứ này, hắn cúi đầu với
Tư Nam Đạo Nhân, sau đó nhìn qua vị chủ nhân cấm khu kia, bình tĩnh mở
miệng.
"Mời ngài hiển lộ ra người ta muốn nhìn thấy, đây là quy tắc của cái mảnh
cấm khu này."
Tiếng đàn vang vọng hiện ra tia kiên quyết, vị chủ nhân cấm khu kia âm
lãnh mở miệng.
"Tôn nghiêm cấm khu không thể xâm phạm!" Nói xong, nàng giơ tay lên
vẫy, toàn bộ cấm khu bắt đầu khôi phục, lực lượng bài xích và xua đuổi cũng
bộc phát toàn diện.
Mắt thấy tình hình hết sức căng thẳng, sắp đại chiến.
Hứa Thanh vẫn mặt không cảm xúc, tay phải giơ lên chỉ một ngón tay lên
bầu trời.
"Cấm Kỵ!"
Cách nơi này cực kỳ xa xôi, bên trong Đô thành ở Quận Đô, pháp bảo Cấm
Kỵ ầm ầm chấn động, bầu trời lóe lên kim mang, nháy mắt phóng về phía Nam
Hoàng Châu.
Diêu Hầu đang để ý công vụ trong phủ chánh xử Quận Trưởng có chỗ phát
hiện, ngẩng đầu liếc mắt, nở nụ cười, không quan tâm.
Mà trong thời gian ngắn, mảnh kim mang kia liền xuất hiện ở Nam Hoàng
Châu, xuất hiện ở trên bầu trời của cấm khu thập hoang giả, hóa thành lưới lớn
màu vàng bao phủ về cấm khu, truyền ra lực lượng trấn áp kinh khủng.
Tiếng đàn im bặt mà dừng.
Thần sắc của vị chủ nhân cấm khu kia lần đầu tiên xuất hiện biến hóa, chợt
ngẩng đầu nhìn chằm chằm lưới lớn màu vàng trên không trung, sương mù sau
lưng cuộn mình, hiển nhiên nội tâm đang dâng lên gợn sóng cực lớn.
Hài cốt cùng ác hồn chiếm cứ sáu thành khu vực toàn bộ cấm khu cũng đều
dừng lại.
Sau một lúc lâu, chủ nhân cấm khu thu hồi ánh mắt, trầm mặc một hồi sau
đó vung tay lên, từ bên trong thân hình lập tức tách ra một mảnh sương mù màu
đỏ, bắt đầu hội tụ ở một bên.
Đám sương mù này giống như là từ bản nguyên biến thành, bây giờ sau khi
chia lìa, rõ ràng nàng cũng trở nên mơ hồ một chút.
Mà quá trình hội tụ rất khó chịu, dường như mang theo một chút không cam
lòng, nhưng đúng là vẫn đang chậm rãi tạo thành một đôi giày.
Đó là đôi giày Lôi đội đi trước khi chết.
Trong lòng Hứa Thanh dâng lên gợn sóng, giờ phút này sương mù vặn vẹo,
chậm rãi huyễn hóa thân ảnh Lôi đội ra ngoài, cách sương mù, bốn mắt nhìn
nhau cùng Hứa Thanh.
Trên mặt của lão lộ ra vẻ vui mừng, mang theo cảm khái.
Vàng mắt Hứa Thanh ửng đỏ.
"Lôi đội..."
Lôi đội nở nụ cười, gật nhẹ đầu về phía Hứa Thanh, sau đó nhìn về bốn
phía, giống như than nhẹ một tiếng, chậm rãi lui về phía sau, cho đến khi lại hóa
thành sương mù, tiêu tán.
Cặp giày kia cũng dần dần lui ra phía sau, cho đến khi tan biến ở trong
sương mù.
Hứa Thanh trầm mặc.
Hắn nhớ tới lúc trước Lôi đội đã từng nói qua một câu.
"Không nên chờ, chờ đến giây phút cuối cùng, cũng chỉ là công dã tràng....
."
"Công dã tràng à!" Hứa Thanh thì thào, nhìn qua sương mù, hắn vẫn còn...
Đang đợi thân ảnh tiếp theo có thể sẽ xuất hiện.
Nếu như truyền thuyết cấm khu này có thể khiến cho người ta sau lần thứ
hai nghe tiếng ca, có thể nhìn thấy người mình muốn nhìn, như vậy Hứa Thanh
cảm thấy ngoại trừ Lôi đội ra, mình còn muốn gặp Bách đại sư, còn muốn gặp
Lục gia.
Và hắn còn muốn nhìn phụ mẫu của mình nữa.
Chỉ là... Thời gian từng chút một trôi qua, Hứa Thanh chờ trong giây lát,
cuối cùng cũng không đợi được đến lúc đôi giày thứ hai xuất hiện, khiến cho vẻ
mặt của hắn có chút cô đơn, tâm tình trũng xuống, nhìn về phía chủ nhân cấm
khu.
"Tiền bối, có còn những thân ảnh khác hay không?"
Chủ nhân của cấm khu nghe xong ánh mắt liền ngưng tụ lại, gắt gao nhìn
chằm chằm tới Hứa Thanh.
Thanh Cầm gầm nhẹ, Đại Dực tản ra uy áp, lưới Cấm Kỵ lập lòe ánh sáng.
Chủ nhân của cấm khu trầm mặc.
Thời gian dần trôi qua, trong sương mù lại xuất hiện thân ảnh Lục gia.
Biểu cảm của Lục gia đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó như có điều suy
nghĩ, cuối cùng chú ý đến trên người Hứa Thanh.
Nở nụ cười.
Nhìn Lục gia, đáy lòng Hứa Thanh dâng lên bi thương, trùng trùng điệp điệp
chắp tay cúi đầu.
Lục gia cười đáp lễ, thân ảnh chậm rãi mơ hồ, cho đến khi tan biến ở trong
sương mù.
Sương mù, bắt đầu cuốn trở về.
"Không biết tiền bối có thể hiện ra thân ảnh của Bách đại sư cùng với phụ
mẫu của ta ra hay không, nếu như cần đại giới nhất định, vãn bối có thể chịu phí
tổn."
Hứa Thanh khách khí mở miệng.
Nhưng sự khách khí của Hứa Thanh bị chủ nhân cấm khu bỏ qua, tôn
nghiêm của cấm khu khiến cho tiếng đàn lại tái khởi, vô cùng bén nhọn, biểu
cảm của vị chủ nhân cấm khu kia cũng trở nên âm lãnh đến mức tột cùng, giọng
nói âm hàn vang vọng.
"Viêm Hoàng có lệnh, không cấm người xâm nhập cấm khu Nam Hoàng,
nhưng người xâm phạm cấm khu Nam Hoàng, nhất định sẽ bị Hoàng Cấm trấn
áp!"
Hài cốt bốn phía, toàn bộ gào thét.
Dù là lưới lớn Cấm Kỵ trên bầu trời cùng với Thanh Cầm và Tư Nam Đạo
Nhân, trong một cái chớp mắt này cũng bộc phát uy áp xuống, nhưng bạo
ngược nơi đây vẫn dâng lên như cũ.
Cấm khu có thể bị trấn áp hoặc bị phong ấn, nhưng không thể bị mạo phạm
tôn nghiêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.