Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1251: Hoàng thân quốc thích (4)



Lời nói khích lệ của Linh Nhi, rõ ràng đã cấp cho Ảnh Tử sự ủng hộ, khiến

cho Ảnh Tử vô cùng kích động, thân cây lay động kịch liệt, từng trận tiếng nổ

vang khai thiên tích địa từ bên trong thân hình truyền ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, bộ dáng cái cây 100 trượng kia cải biến, hóa

thành một cái quan tài cực lớn, giống nhau đều mọc ra đầy con mắt, khí tức

cũng càng mạnh hơn, còn có một luồng tử vong khuếch tán bát phương.

Sau đó tất cả những thứ đó đều hóa thành vòng xoáy màu đen, trong đó

truyền ra tiếng gào thét vùng vẫy, trạng thái tam giai của Ảnh Tử đang hình

thành.

Hứa Thanh ngóng nhìn vòng xoáy màu đen kia, đáy lòng dâng lên chờ

mong.

Có một số thời điểm, Ảnh Tử có tác dụng kỳ hiệu (kỳ dị và có hiệu dụng),

cho nên sau khi ngộ ra thủy tinh màu tím có khả năng trấn áp vô cùng kinh

khủng, cho nên Hứa Thanh an tâm và hy vọng Ảnh Tử có thể càng trở nên

mạnh hơn.

"Đệ tam giai, sẽ biến thành cái gì đây?"

Hứa Thanh thì thào nói nhỏ, lúc này bên trong vòng xoáy màu đen truyền

đến âm thanh nổ vang, phạm vi thoáng cái căng phồng lên, từ 100 trượng hóa

thành ngàn trượng, trôi nổi ở giữa không trung.

Cũng không phải là dựng đứng, mà trải rộng ra tựa như một mảnh mây đen,

che đậy bầu trời ngàn trượng.

Từng trận mưa đen từ bên trong vòng xoáy tung bay khắp đại địa, nếu như

cẩn thận nhìn liền có thể thấy, đây không phải là nước mưa, đây rõ ràng là từng

mảnh của Ảnh Tử.

Thời gian dần qua, trong phạm vi ngàn trượng là một mảnh đen nhánh,

dường như phiến khu vực này đã bị cách ly ra.

Một màn này, Hứa Thanh nhìn có chút thay đổi sắc mặt.

Trên bầu trời, Tư Nam Đạo Nhân cùng với những Chấp Kiếm Giả của Quận

Đô cũng đều nhao nhao liếc mắt nhìn qua.

Đúng lúc này, tiếng sấm sét vang vọng từ bên trong vòng xoáy, một gương

mặt cực lớn nổi bật ra ở trong đó.

Giờ phút này gương mặt lạ lẫm rõ ràng đang gào thét, nhưng lại truyền ra

âm thanh sấm sét, giống như âm thanh của nó đã bị cướp mất, giao phó ý thức

cho sấm sét.

Mà tồn tại kia cũng không liên tục bao lâu, chỉ là mấy cái hô hấp, cũng một

lần nữa tan biến bên trong vòng xoáy, cùng lúc đó, một cỗ chấn động Nguyên

Anh tản mát ra từ trên vòng xoáy.

Hình thái cũng nhanh chóng cải biến, dần dần không còn là vòng xoáy, mà

đã trở thành một tấm màn đen lớn ngàn trượng trên bầu trời, giống như một bầu

trời màu đen lốm đốm.

Còn có từng luồng chấn động cảm xúc cường hãn vang vọng bên trong vòng

xoáy.

"Ta..... Mạnh..... Hơn!"

Hứa Thanh hừ lạnh một tiếng.

Cảm xúc chấn động này lập tức tràn ra hoảng sợ, thay đổi hàm nghĩa.

"Ta..... Yếu..... Nhỏ."

Ngay sau đó, không đợi Hứa Thanh đến hỏi, Ảnh Tử hóa thành màn trời

màu đen lập tức liền bày ra năng lực mới của mình, chỉ thấy trong màn trời

ngàn trượng xuất hiện rất nhiều ánh sao.

Dường như khu vực ngàn trượng này không phải tấm màn màu đen lốm

đốm tầm thường, mà đã trở thành tinh không.

Những ngôi sao kia rõ ràng là từng con mắt, bản thân chúng nó chiếu ra ánh

sáng rực rỡ, theo chúng nó nháy mắt, liền phát ra ánh sáng lập lòe.

"Chủ... Ta … Ẩn nấp... Trốn... Truyền tống....."

Ảnh Tử truyền ra chấn động cảm xúc, nhanh chóng báo năng lực mới của

bản thân cho Hứa Thanh biết.

Hứa Thanh nhíu mày, lần này Ảnh Tử tiến giai, ngoại trừ quá trình và bộ

dạng có chút quỷ dị ra, hình như trên năng lực cũng không có nổi trội như vậy.

Phát giác được Hứa Thanh bất mãn, màn trời ngàn trượng run lên, Ảnh Tử

nhanh chóng lần nữa truyền ra chấn động cảm xúc.

"Con mắt... Đoạt xá..... Phong ấn....."

"Chỉ những thứ này?" Ánh mắt Hứa Thanh lạnh lùng.

Ảnh Tử càng lúc càng run rẩy, lớn tiếng mở miệng.

"Ta..... Đoạt xá..... ……………………….. Thần Linh!"

Hai mắt Hứa Thanh bỗng nhiên ngưng tụ, đứng lên nhìn màn trời ngàn

trượng.

"Tương lai....." Trên màn trời, tất cả con mắt đều nháy một cái.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng.

"Cút trở về."

Màn trời ngàn trượng lập tức rơi xuống đất, trong chốc lát về tới sau lưng

Hứa Thanh, Ảnh Tử lạnh run, lúc này Linh Nhi khẽ cười một tiếng.

"Hứa Thanh ca ca, Tiểu Ảnh cũng đã rất cố gắng rồi đó."

Nói xong, Linh Nhi trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.

Ảnh Tử run lên, dâng lên chấn động cảm xúc cảm động, nó chưa từng trải

qua loại cảm giác này, tất cả cảm giác lúc trước đều là sự lãnh khốc của Hứa

Thanh.

Vì vậy tia ấm áp duy nhất bên trong lạnh như băng trước giờ này, lập tức

khiến nó vô cùng cảm kích đối với Linh Nhi, không biết nên báo đáp như thế

nào, vì vậy nó liền vặn vẹo thân thể, bày ra các loại ảo thuật, khiến cho Linh

Nhi truyền ra tiếng cười.

Tiếng cười kia, khiến cho Ảnh Tử cũng tràn ngập cảm xúc vui vẻ, nhưng

trong nháy mắt tiếp theo, nó thấy mặt Hứa Thanh vẫn không có cảm xúc, vẫn là

run run một chút, không dám lộ ra biểu cảm vô cùng vui vẻ nữa.

Hứa Thanh không quan tâm tới Ảnh Tử, đứng dậy nhoáng một cái bay

thẳng đến Đại Dực, một khắc bước lên, ánh mắt của Tư Nam Đạo Nhân như có

thâm ý liếc nhìn Hứa Thanh, những chiến hữu kia của hắn cũng nhao nhao nở

nụ cười.

Hứa Thanh tương tự nở nụ cười, tạ ơn bọn họ, quay đầu nhìn về phía chỗ

sâu trong cấm khu.

Hình như đã nhận ra ánh mắt Hứa Thanh, sương mù trong chỗ sâu cấm khu

cuộn mình, Thanh Cầm run run vừa bay lao ra, truyền ra tiếng dát thỏa mãn ở

trên trời.

Về phần nó đã làm cái trò trống mái gì ở trong đó, người ngoài không thể

biết được.

Hứa Thanh có chút nghi ngờ, quét mắt nhìn cấm khu, chỗ đó đang nhanh

chóng có sương mù hội tụ, nên cái gì cũng không nhìn thấy được.

Nhưng mà Thanh Cầm chung quy cũng không sao, cho nên Hứa Thanh

cũng không suy nghĩ quá nhiều về việc này, rất nhanh, Đại Dực gào thét, bay

thẳng đến Tử Thổ.

Chỗ đó, là một trạm cuối cùng trong chuyến đi lần này của Hứa Thanh.

Sau khi trải qua sự tình trong cấm khu, hắn dự định đi hỏi một chút xem

trước khi Bách đại sư tử vong, có phải đã phát sinh việc gì dị thường hay không.

Năm đó hắn đi Tử Thổ, chỉ chú ý đến việc báo thù sau khi Bách đại sư tử

vong, có chỗ xem nhẹ đối với việc trước đó.

Mà lời nói của vị chủ nhân cấm khu kia, khiến cho Hứa Thanh có một loại

cảm giác, chuyện này, có lẽ còn ẩn giấu huyền cơ.

- ------

*Tên chương là Hoàng thân quốc thích, hơi khó hiểu về sự ăn nhập với nội

dung của chương, có lẽ là vấn đề Thanh Cầm có lông vũ Viêm Hoàng, thân

phận nó là đệ đệ của Viêm Hoàng chăng?!

Lão Nhĩ vốn luôn như vậy, não to và viết nội dung rất logic, chỉ có điều cách

đặt tên chương chưa được tối ưu cho lắm, nhiều khi hơi khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.