Quang Âm Chi Ngoại
Đối với nhân tộc ở Nam Hoàng Châu mà nói, Tử Thổ có một ý nghĩa phi
phàm.
Nhất là đối với những thập hoang giả cùng phàm tục, Tử Thổ tượng trưng
cho Hoàng quyền, tượng trưng cho cao quý, bất kỳ một người nào đi ra từ trong
Tử Thổ, tựa như trên người đều mang theo quầng sáng, tài trí hơn người.
Quần áo của bọn họ, hình như vĩnh viễn đều hoa lệ, trên người của bọn họ,
dường như thủy chung đều sạch sẽ.
Khiến người ta hướng tới.
Cho nên có thể vào Tử Thổ và ở lại chỗ đó, là mộng tưởng và truy cầu cả
đời của rất nhiều người ở Nam Hoàng Châu.
Nhưng đáng tiếc, người chân chính có thể làm được việc này, chỉ là phượng
mao lân giác.
Hết thảy địa vị, đều bởi vì Tử Thổ lúc đầu, chính là thủ đô quốc gia cuối
cùng của nhân tộc ở Nam Hoàng Châu.
Cái quốc gia kia cùng tên với Tử Thanh thượng quốc trong lịch sử của nhân
tộc ở đại lục Vọng Cổ, mặc dù đã bị diệt, nhưng bát đại gia tộc bên trong lại kéo
dài đến ngày hôm nay.
Bọn họ đại biểu lực lượng bản thổ Nam Hoàng Châu, nắm giữ triều chính,
hiệu lệnh toàn bộ Châu, đồng thời cũng có tình hảo hữu cố tri cùng với Viêm
Hoàng, được Viêm Hoàng che chở.
Thường thường cả đời bọn họ đều sẽ không rời khỏi Nam Hoàng Châu, mà
người khác cũng không muốn trêu chọc bọn họ.
Dưới cái nhìn của đám người trong đó, bên trong toàn bộ Nam Hoàng Châu,
vô luận là Thất Huyết Đồng hay là Ly Đồ Giáo, hay là Chân Lý Chi Ngôn thần
bí, cuối cùng đều là người đến từ bên ngoài.
Vì vậy những thứ như là phong bế, bảo thủ, cao ngạo, liền trở thành nhãn
hiệu của Tử Thổ.
Nhưng hôm nay, ở trong phàm tục Tử Thổ, trong tia nắng ban mai tung bay,
lại thấy được một màn bất khả tư nghị.
Bát đại gia tộc, toàn bộ xuất động.
Trong đó tộc nhân dòng chính, cả đám đều mặc quần áo hoa lệ, đứng ở
ngoài cửa đông Tử Thổ, xếp thành hàng dài.
Thần sắc của từng người đều cung kính.
Mà tộc trưởng của bát đại gia tộc thì đứng ở vị trí phía trước nhất, thần sắc
từng người đều nghiêm nghị, đồng thời bên cạnh của bọn họ còn có trưởng lão
các gia tộc.
Tất cả mọi người, đều nhìn về phía chân trời phương đông.
Thậm chí một số người lớn tuổi, đã truyền thừa pháp bảo trong cơ thể cho
hậu nhân, tu vi bản thân giảm mạnh, suy yếu đến mức ngay cả đi đường cũng
cần có người khác nâng đỡ, cũng xuất hiện ở trên tường thành, đứng ở đó nhìn
bầu trời xa xa.
Lặng lẽ chờ đợi.
Một màn như vậy cực kỳ ít thấy trong Tử Thổ, nơi này vốn chỉ chú ý tới
đẳng cấp.
Thật sự là bên trong Nam Hoàng Châu, trên cơ bản không có chuyện gì, có
thể khiến cho bát đại gia tộc Tử Thổ lại tụ họp toàn bộ, thể hiện ra sự long trọng
như thế này, vả lại nhìn bộ dáng của bọn họ, đây chỉ là một màn nghênh đón.
Cho nên, một màn phát sinh vào sáng sớm hôm nay, khiến cho phàm tục
trong Tử Thổ nổi lên vô số suy đoán.
Mà ngoài cửa đông, bên trong nhóm người của bát đại gia tộc, có hai người
đứng ở chỗ bát tộc trưởng của đại gia tộc.
Bối phận của bọn họ vốn là không thể đứng ở chỗ này, nhưng hôm nay, bọn
họ được phép đặc biệt xuất hiện ở đó.
Vì vậy trên người bọn họ hội tụ không ít ánh mắt, thậm chí khóe mắt mấy
tộc trưởng gia tộc khác cũng đều thỉnh thoảng quét về phía bọn họ.
Hai người này là một nam một nữ.
Nam tuấn lãng, giữa hàng lông mày ẩn giấu sự âm trầm.
Nữ xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt mang theo một chút căng thẳng, ẩn chứa sự
chờ mong, chỉ là trên vẻ mặt còn có một chút không cách nào tin.
Chính là Trần Phi Nguyên và Đình Ngọc.
Một tháng trước, Quận Đô ở Phong Hải Quận phát sinh kinh biến, bởi vì sự
tình quá mức kinh người, cho nên bên Nam Hoàng Châu cũng đều nghe thấy,
thân là bát đại gia tộc của Tử Thổ, dĩ nhiên bọn họ càng dò xét rõ ràng hơn đối
với việc này.
Bọn họ biết rõ, cái người gọi là Hứa thư lệnh kia, thân phận cùng địa vị,
theo kinh biến Quận Đô kết thúc, một bước lên trời.
Thậm chí bọn họ còn điều tra ra xuất thân của Hứa Thanh, biết rõ hắn là
người Nam Hoàng Châu.
Kể từ đó, sau khi biết được Hứa Thanh sắp đến, bát đại gia tộc vô cùng coi
trọng, cho nên liền có cuộc nghênh đón lần này.
Mặc dù phong bế vả lại bảo thủ, nhưng cũng phải nhìn mặt đối phương là ai,
nếu như người bên trong Nam Hoàng Châu thì tự nhiên bọn họ có thể luôn giữ
ngạo mạn, nhưng đối với Phong Hải Quận, bọn họ không dám.
"Phi Nguyên, ngươi nói hắn... Vẫn còn là Hứa Thanh lúc trước sao!" Đáy
lòng Đình Ngọc có chút lo lắng không yên, nhẹ giọng mở miệng.
Bách đại sư chết, tạo thành đả kích cực lớn đối với Đình Ngọc.
Mà theo nàng lớn lên, tính cách của nàng cũng có chỗ cải biến, nhu nhược
hơn rất nhiều, nếu không phải có Trần Phi Nguyên bảo hộ, nàng sống trong gia
tộc ở Tử Thổ, rất dễ dàng bị trở thành công cụ tạo quan hệ thông gia lẫn nhau.
"Đình Ngọc, việc khi còn bé, nên quên đi."
Trần Phi Nguyên bình tĩnh mở miệng, giọng của y theo bản năng ẩn chứa
âm trầm, cũng không phải là cố ý như thế, mà là sinh hoạt trong hoàn cảnh gia
tộc ngươi lừa ta gạt này, đấu tranh quyền lợi đã dưỡng thành thói quen cho y.
"Nếu như Hứa Thanh nhớ tình bạn cũ, tự nhiên càng tốt, nếu như tính cách
của hắn đã cải biến, cũng là bình thường."
"Nhất là lần này, hắn đến, đã sớm thông báo trước.... Việc này là có thâm
ý."
Lời nói của Trần Phi Nguyên, khiến cho Đình Ngọc trầm mặc.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, sau nửa canh giờ, phía chân trời liền truyền
đến một tiếng dát vang tận mây xanh, âm thanh này vang vọng bát phương,
khiến cho mây mù trên bầu trời cuộn mình.
Thân thể khổng lồ của Thanh Cầm che đậy màn trời, trong lúc bóng mờ hạ
xuống bao phủ mặt đất Tử Thổ, thân ảnh Đại Dực cũng xuất hiện ở trên trời,
gào thét bay đến.
Khí thế như cầu vồng, dấy lên gió lớn, lay động quần áo tu sĩ bát đại gia tộc
trên mặt đất, thần sắc mọi người lập tức nghiêm nghị, nhao nhao ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời.
Thân ảnh Hứa Thanh và Tư Nam đạo nhân, cùng nhau đi ra từ trong Đại
Dực, một khắc họ đi đến trước cửa đông Tử Thổ, toàn bộ mọi người bát đại gia
tộc đều chắp tay cúi đầu.
"Bái kiến Hứa thư lệnh, Tư Nam chấp sự."
Càng có tiếng chuông từ bên trong Tử Thổ truyền ra, đồng dạng là hai mươi
mốt tiếng chuông, vang vọng bát phương, biểu lộ ra sự long trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.