Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh không để ý tới, mà giờ khắc này bốn phía không ít người đều
đứng lên, truyền ra âm thanh ngăn cản.
"Chớ có động thủ!"
"Nơi thế này mà ra tay như vậy, không thích hợp!"
"Nhị vị, bất cứ chuyện gì, không phải chỉ có chém giết là phương thức giải
quyết duy nhất."
Còn có mấy vị đi ra.
Thậm chí nơi đây đánh nhau cũng dẫn tới bên ngoài chú ý, không ít thị vệ từ
ngoài đại điện nhảy vào.
La Kính Tùng mắt thấy như thế, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, trong mắt mang
theo âm lãnh, liếc mắt nhìn Hứa Thanh, muốn lui ra phía sau.
Hứa Thanh cũng không ngăn cản, ánh mắt của hắn rời khỏi Ấm Càn Khôn,
nhìn về phía La Kính Tùng, bình tĩnh mở miệng.
"Độc của ta, ngươi không thể hóa giải."
Thần sắc La Kính Tùng biến đổi, vừa định lấy giải độc đan trọng yếu ra,
thân thể vừa vặn theo bản năng run lên, tiếp theo toàn thân cao thấp lần nữa
xuất hiện màu xanh đen.
Trong lòng của gã dâng lên khủng hoảng cực lớn, hô hấp cũng trở nên dồn
dập, vận hành tu vi toàn thân muốn trấn áp, càng quay lại nhìn Thất hoàng tử và
An Hải công chúa, như muốn cầu xin giúp đỡ.
Nhưng không đợi gã nói ra, máu tươi màu đen từ thất khiếu chảy ra, đầu
lưỡi, đôi tai, đầu tiên là rớt xuống, sau khi rơi xuống đất liền hóa thành nước
đen, tiếng kêu rên nghẹn ngào truyền ra từ trong cổ họng, nhìn thấy mà giật
mình, thân thể của gã trong chớp mắt hư thối.
Máu thịt lần lượt tróc ra, cũng chính là ba đến năm cái hô hấp, toàn bộ thân
thể La Kính Tùng, bị hòa thành vũng nước đen.
Trước khi tan biến, gã sau cùng nhìn thoáng qua An Hải công chúa, trong
con ngươi còn sót lại lộ ra vẻ khẩn cầu, nhưng không có bất luận dấu hiệu đáp
lại nào.
Một màn này rốt cuộc khiến cho thần sắc mọi người bốn phía nổi lên biến
hóa cực lớn.
Thủ đoạn Hứa Thanh ra tay cướp đoạt Nguyên Anh lúc trước, bọn họ không
cảm thấy có gì đáng chú ý, vì không phải là không có những phương pháp
tương tự, dù là dụng độc cũng không phải chiêu gì quái lạ.
Nhưng lúc hình thành hồn ảnh lại để cho đáy lòng một số người xuất hiện sự
ngạc nhiên.
Mà bọn họ cũng không lộ ra thần sắc trên mặt, cho dù là Hứa Thanh chém
đầu La Kính Tùng cũng là như thế.
Bọn họ biết rõ, La Kính Tùng không chết được.
Nhưng bây giờ đã không giống vậy.
Rõ ràng La Kính Tùng đã lột xác hóa giải, thế nhưng độc vẫn còn tồn tại, vả
lại bộc phát vô cùng hung mãnh, vì vậy từng tia ánh mắt đã rơi vào trên người
Hứa Thanh.
Nhất là Mạnh Vân Bạch, trong mắt nhìn Hứa Thanh, mang theo sững sờ và
ẩn chứa kiêng kị.
Lưu Linh tiên tử của Tạo Vật Phủ bên cạnh, trên mặt càng hiện ra vẻ ngưng
trọng trước đó chưa từng có, nhìn mảnh nước đen và bỗng nhiên mở miệng.
"Thần chú chi độc!"
Lời nàng vừa ra, tâm thần nhiều người nhao nhao chấn động.
Trong mắt Thất hoàng tử lóe lên quang mang khác thường, An Hải công
chúa cũng lần đầu đưa ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, bước từng bước đi đến vũng nước đen La
Kính Tùng hóa thành, cũng không chê bẩn, lấy cái Ấm Càn Khôn từ bên trong
đống máu loãng kia ra, sau khi thu hồi, hắn cúi đầu với Thất hoàng tử cùng An
Hải công chúa.
"Ta giết người này là vì gã vũ nhục anh linh của nhân tộc ta, lão Cung chủ
cống hiến cả đời vì nhân tộc, vì Phong Hải Quận, sự hi sinh của lão ngay cả
Nhân Hoàng cũng đều rất tiếc, lại đồng ý đưa vào trong thái miếu, từ đó hưởng
hương khói của nhân tộc."
"Mà kẻ này, thân là hậu nhân của Thiên Hầu, lại dám nhục nhã anh liệt, còn
định xúi giục Phong Hải Quận làm loạn, tất có lòng khác, ý đồ bất chính, xác
định gã là dư nghiệt Chúc Chiếu, chết chưa hết tội!"
Ngữ khí của Hứa Thanh không có quá nhiều chấn động, biểu cảm cũng
không có gì biến hóa, nói xong hắn ngẩng đầu, lui ra phía sau vài bước, quay
người đi về phía Khổng Tường Long.
Về phần Trương Kỳ Phàm bên cạnh Khổng Tường Long, Hứa Thanh không
để ý tới chút nào, lãnh đạm tột cùng.
Hắn cũng không điểm ra dấu vết của chuyện hôm nay, nhưng hắn dùng hành
động nói cho người khác, hắn và Khổng Tường Long, không phải đao trong tay
đối phương, không quản giữa các ngươi có mâu thuẫn như thế nào, đó là chuyện
của các ngươi.
Không liên quan gì với chúng ta.
Đồng thời cũng nói cho tất cả mọi người, kẻ dám xúc phạm, chạm vào
nghịch lân của Phong Hải Quận, phải trả giá thật lớn.
Khóe miệng Thất hoàng tử nở nụ cười, ánh mắt An Hải công chúa cụp
xuống.
Tâm thần mọi người bốn phía cũng đều trở lên ngưng trọng, cũng càng rõ
ràng hơn một chút đối với Hứa Thanh.
"Người này, không dễ trêu chọc."
Đây là nhận thức chung bọn họ, về phần La Kính Tùng chết, bọn họ không
quan tâm, người khác phiền phức, không liên quan với bọn họ.
Mà ngay lúc ánh mắt của mọi người đang nhìn theo Hứa Thanh bước đến
cửa ra, Hứa Thanh bỗng nhiên dừng bước chân lại, quay người nhìn Thất hoàng
tử, suy nghĩ một chút sau đó truyền ra lời nói.
"Thất điện hạ, có thể trả lại ba Châu kia của Phong Hải Quận hay không?"
Những lời này của Hứa Thanh vừa ra, Thất hoàng tử trầm mặc, trên mặt An
Hải công chúa lộ ra một tia vui vẻ khó có thể nhận ra, nàng cầm chén rượu lên,
hơi nhấp một miếng.
Sau một lúc lâu, Thất hoàng tử nở nụ cười, ôn hòa mở miệng.
"Bên trong ba Châu đó vẫn tồn tại một chút loạn tặc, đợi dọn dẹp toàn bộ
xong rồi, có thể trả về Phong Hải Quận."
Đây không phải là ý nghĩ nguyên bản của Thất hoàng tử.
Nhưng chuyện hôm nay, vả lại vào thời điểm này, Hứa Thanh hỏi câu đó lại
khiến cho gã không thể trực tiếp từ chối, dẫu sao Hứa Thanh đã định nghĩa hành
vi của La Kính Tùng đã thành xúi giục, mà việc này cũng là điều gã hy vọng.
Kể từ đó, vấn đề ba Châu thuộc về ai, gã lựa chọn lui nhường một bước,
mặc dù không cho kỳ hạn, nhưng đã biểu đạt thái độ.
Hứa Thanh chắp tay, quay người rời đi cùng với Khổng Tường Long, từ khi
ra tay cho tới bây giờ, hắn và Khổng Tường Long cũng không nhìn Trương Kỳ
Phàm bên cạnh chút nào.
Mà Trương Kỳ Phàm vẻ mặt thong dong, không nhìn ra tâm tư, giờ phút này
lại trở về chỗ ngồi cũ, tiếp tục uống rượu.
Toàn bộ yến hội lại rất nhanh truyền ra âm thanh đàm tiếu, dường như
chuyện lúc trước chưa từng phát sinh, duy chỉ có máu đen trên mặt đất thỉnh
thoảng có người đảo mắt nhìn qua, hóa thành chấn động trong đáy lòng.
Cho đến khuya, sau khi An Hải công chúa đứng dậy đi nghỉ ngơi, yến hội
cũng kết thúc.
Trong đại điện trống trải, chỉ còn lại một mình Thất hoàng tử ngồi ở chỗ kia,
thần sắc bình tĩnh, đổ hết rượu vào miệng, tự nói tự nở nụ cười.
"Hoàng tỷ, ta đã nhường cái sân khấu này cho ngươi rồi, nguyên lai là ngươi
muốn biểu diễn màn kịch này cho ta xem."
"Nhưng mà, người thông minh như ngươi, tại sao lần này lại vụng về như
vậy?"
Ánh mắt Thất hoàng tử nheo lại, cánh tay cầm lấy chén rượu dừng lại, lâm
vào trầm tư, rất nhanh, sắc mặt của gã lại trầm xuống, trong mắt lóe lên hàn
quang.
"Chế hành!"
(Chế hành: Ngăn trở, hạn chế hành động, tại cán cân, thế đối trọng, không
thể độc tài)
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.