Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh nhớ lại một phen, trong đầu đã có hiểu biết càng nhiều hơn đối
với bộ phận địa vực phương Nam của đại lục Vọng Cổ, cũng nổi lên địa đồ đơn
giản từ trong tư liệu.
Phía Tây Bắc của Phong Hải Quận, là Thâm Lam đại vực hiện giờ, phương
Bắc của Vực này chính là Thánh Lan đại vực, mà vị trí phía Tây của Thánh Lan
đại vực là một cái trường hà tên là Tự Âm.
Phía sau trường hà này, chính là Tế Nguyệt đại vực thần bí.
Vực kia nằm ở bên trong bộ phận biên giới Đông Bắc, giáp giới cùng với
Vực của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc xa xôi.
"Tế Nguyệt đại vực....." Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, đứng dậy
đẩy cánh cửa mật thất ra, bên gió lạnh bên ngoài thổi tới, vờn quanh thổi bay
nóng bức trên người hắn đi.
Vị trí trước mắt của đại quân, đã vào đến bên trong Phong Hải Quận, không
qua bao lâu nữa là sẽ trở về Quận Đô.
Sau khi đi tới lầu các trên Đại Dực, Khổng Tường Long đang đứng nhìn
thiên địa xa xa liền quay lại liếc mắt nhìn Hứa Thanh.
"Có thu hoạch?"
Hứa Thanh gật đầu, trên mặt nở nụ cười, đứng chung cùng một chỗ với
Khổng Tường Long, hắn quay đầu nhìn về phía Tế Nguyệt đại vực, trong mắt lộ
ra một chút chờ mong cùng mê mẩn, đồng thời lấy ra ngọc giản truyền âm,
truyền âm cho đội trưởng.
"Đại sư huynh, tin tức ngươi thu được bên trong tình báo như thế nào? Chỗ
này của ta cũng có một tin tức."
Ngọc giản truyền âm rất nhanh liền tràn ra chấn động, giọng nói đã lâu
không nghe thấy của đội trưởng, mang theo một tia lười biếng cùng đắc ý, vang
vọng bên tai Hứa Thanh.
"Ta đã trở về mấy ngày trước rồi, đang chờ ngươi trở lại từ chỗ nhi tử."
(Chỗ này giải thích một chút cho đạo hữu nào đọc lướt hoặc lỡ quên, ‘chỗ
nhi tử’ mà đội trưởng nói là chỗ cây Thập Tràng, trước đó Hứa Thanh và đội
trưởng đã trở thành phụ thân của Thiên Đạo ở nơi đó.)
"Tốt, hai canh giờ sau ta liền đến Quận Đô."
Bọn họ cũng không trao đổi thêm thông qua ngọc giản, sau khi kết thúc,
cảm giác mong đợi trong lòng Hứa Thanh càng trở nên mạnh hơn, Khổng
Tường Long hồ nghi nhìn Hứa Thanh một chút, bỗng nhiên mở miệng.
"Hứa Thanh à, ngươi và đại sư huynh không đáng tin cậy của ngươi, không
phải lại muốn đi làm đại sự nữa đấy chứ?"
Hứa Thanh vỗ vỗ bờ vai Khổng Tường Long, thấp giọng nói.
"Có muốn đi cùng hay không?"
Khổng Tường Long hít vào một hơi, nhìn xung quanh một chút, thần sắc do
dự, xoắn xuýt một lát sau đó lắc đầu.
"Ta sợ bị sư huynh ngươi bán đi, ngươi không thấy bây giờ Ninh Viêm trông
thấy sư huynh của ngươi đều sợ hãi muốn chết sao."
Hứa Thanh sâu sắc chấp nhận, hắn cảm thấy có lẽ lần này Ninh Viêm cũng
trốn không thoát, dẫu sao dùng gã làm khiên thịt rất tốt, dùng làm vũ khí cũng
rất thuận tay.
Mà đại quân sau mấy lần truyền tống trong Phong Hải Quận, vào hai canh
giờ sau đã về tới Quận Đô.
Vừa mới bước xuống Đại Dực, Hứa Thanh liền nhận được truyền âm thúc
giục của đội trưởng, vì vậy hắn liền thăm hỏi với sư tôn đến nghênh đón, sau đó
liền vội vàng rời khỏi, chưa trở về Chấp Kiếm Cung, mà là tìm được đội trưởng
đang trong một chỗ tửu lâu ở Quận Đô.
Đây là nơi đội trưởng đã ước định với hắn.
Ngay khi vừa mới đi vào, Hứa Thanh liền nhìn thấy Lý Thi Đào đi ra từ căn
phòng của đội trưởng, trông thấy Hứa Thanh, Lý Thi Đào nở nụ cười, cũng
không nhiều lời mà rời khỏi tửu lâu.
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, sau khi đi vào trong căn phòng liền trông thấy
một bàn đầy rượu và thức ăn, mà đội trưởng đang ngồi ở một bên gặm quả đào,
ngẩng đầu đưa mắt quét qua trên người Hứa Thanh, ngạo nghễ mở miệng.
giờ ta đã hiểu được phiền não trước kia của ngươi
rồi, con người ý mà, nếu như quá ưu tú, nữ hài tử liền sẽ chủ động như vậy, thật
sự là rất phiền não."
Đội trưởng nói xong giơ tay áo lên xoa xoa mặt, chỗ đó rõ ràng rất sạch sẽ,
nhưng bộ dạng đội trưởng lại giống như đang muốn nói cho Hứa Thanh biết,
nơi đây vốn có một dấu son môi.
"Không phải sao, ăn cơm trưa thôi, còn nhất quyết gọi ta tới để phụng bồi,
thật sự rất phiền."
Đội trưởng thở dài.
Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, quét mắt nhìn bàn đồ ăn, mỗi một món bên
trong đều là linh vật, phí tổn tất nhiên đắt đỏ, mà bát đũa tuy có hai cặp, nhưng
một cái trong đó lại trống không, bên trong cái bát khác thì đã chồng chất thành
một ngọn núi nhỏ.
Rõ ràng, là có người gắp cho.
Về phần là ai gắp cho ai, Hứa Thanh cảm thấy không quan trọng, đội trưởng
vui vẻ là được rồi.
Vì vậy trên mặt hắn liền lộ ra vẻ hâm mộ.
Cái biểu cảm này, khiến cho đáy lòng đội trưởng cảm thấy vô cùng khoan
khoái dễ chịu, sau khi gặm thêm mấy miếng đào, liền kéo Hứa Thanh tới ngồi ở
một bên, phất tay hình thành cấm chế, biểu cảm ngưng trọng, nghiêm nghị mở
miệng.
"Tiểu Thanh, ngươi đã chuẩn bị tốt tâm lý để đi làm đại sự chưa!"
Hứa Thanh nghe vậy, biết rõ đây chính là khúc nhạc dạo đầu của đội trưởng,
mà khúc nhạc dạo nói như vậy, có lẽ những lời tiếp theo, sẽ nghe rợn cả người.
Vì vậy Hứa Thanh rất phối hợp với đối phương, trở nên ngưng trọng, biểu
cảm biến thành rất nghiêm túc, gật nhẹ đầu.
Mắt thấy Hứa Thanh nhu thuận như thế, đội trưởng càng thêm vui vẻ, y ho
khan một tiếng, trong mắt lộ ra kỳ mang, thấp giọng nói.
"Tiểu sư đệ, thật ra lần này ngươi vốn phải là Quận Trưởng!"
"Nhưng tu vi của ngươi chưa đủ, không cách nào đảm nhiệm."
"Mà đồ đạc của chúng ta, dựa vào cái gì lại để cho lão Diêu Hầu kia tới
quản lý chứ, cho nên từ lúc đó ta đã bắt đầu cân nhắc, làm sao để cho tu vi hai
người chúng ta có thể tăng nhanh vượt bậc!"
"Rốt cuộc, ta đã nghĩ ra một cái phương pháp!"
Hứa Thanh nhướn lông mi lên, nhìn về phía đội trưởng.
"Phương pháp gì?"
Đội trưởng thần sắc ngạo nghễ, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhàn nhạt mở
miệng.
"Chúng ta đi.... Nuốt Hồng Nguyệt!"
Hứa Thanh trầm mặc, sau đó đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
Hắn không muốn đi tìm chết không có ý nghĩa như vậy, đội trưởng thật sự
quá điên rồi, việc này hắn cũng không cứu được, chỉ có thể để sư tôn ra tay.
Phát hiện Hứa Thanh muốn rời đi, đội trưởng cấp bách, vội vàng kéo Hứa
Thanh lại.
"Ơi này, ngươi chờ ta nói xong đã."
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, nhìn về phía đội trưởng, hắn cũng muốn đi
tới Tế Nguyệt đại vực, nhưng hắn không muốn trở thành thức ăn cho Xích Mẫu,
đây chính là một vị Thượng Thần chỉ cần dùng một cái phân thân đã có thể thôn
phệ Thần Linh trong Tiên Cấm.
Hứa Thanh cảm thấy trừ phi mình hoàn toàn điên rồi, mới chủ động đưa
mình tới cửa.
"Tiểu sư đệ, ngươi nghĩ xem, Hồng Nguyệt đang ngủ say, đây chính là một
cơ hội tốt trời ban, chúng ta đi nuốt nó, một khi thành công, chỉ cần chúng ta
nuốt một chút xíu thôi, ngươi lập tức liền có thể Linh Tàng, thậm chí chúng ta
gặm nhiều hơn một chút, Quy Hư cũng không phải là không được!"
Đôi mắt đội trưởng có chút đỏ lên, lộ ra vẻ điên cuồng mà Hứa Thanh quen
thuộc.
"Tiểu sư đệ, trước giờ sư huynh dẫn ngươi đi làm chuyện lớn, đã lần nào
không thành công chưa?"
Hứa Thanh do dự, bỗng nhiên mở miệng.
"Đại sư huynh, mấy đời trước của ngươi, có phải đều đã từng trải qua loại
việc giống như thế này phải không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.