Quang Âm Chi Ngoại
Linh Luân như thế, lúc Hứa Thanh cầm được cũng rất giật mình, dưới mắt
thả xuống trên dòng sông, bất kể Ninh Viêm hay là Ngô Kiếm Vu, sau khi nhìn
thấy thì trong lòng đều bay lên gợn sóng.
"Đây là Linh Luân của đệ thất phong các ngươi?" Ngô Kiếm Vu hít vào một
hơi, nói ra tiếng người chứ không ngâm thơ.
Đội trưởng ở một bên nở nụ cười.
"Xem ra Trương Tam cũng có cùng niệm tưởng đối với Câu Anh giống như
ta."
Tạo hình bà lão này, rất giống với Thần Linh Câu Anh của Nhân Ngư Đảo.
Hứa Thanh gật đầu, cũng không nhiều lời, thân thể nhất thời chợt lóe, trực
tiếp bước lên phần lưng bà lão, đứng trong lầu các trên đó, nhìn về phía xa xa.
Những người khác cũng nhanh chóng đi lên, rất nhanh, theo đèn lồng trong
tay bà lão lập lòe phát ra ánh sáng, áo đen bốn phía giống như cánh buồm lập
tức phấp phới, thân ảnh kia liền vội vã lướt trên mặt sông.
Phạm vi của Tự Âm Hà không nhỏ, độ rộng lại càng là như vậy, lấy tốc độ
Linh Luân của Hứa Thanh, dùng thời gian năm ngày mới đi ngang qua được
non nửa.
Trong lúc đó cũng gặp phải một chút hung hiểm, nhưng dưới con mắt phỏng
chế pháp bảo Thất Huyết Đồng, phần lớn đều bị bọn họ tránh đi.
Bất quá vẫn gặp có một chút tình huống đột phát.
Giống như lúc này, trong nước sông lao ra vô số sợi tóc huyết sắc, quấn
quanh về phía Linh Luân, càng nhanh chóng lan tràn, bay về phía bọn người
Hứa Thanh.
Nhưng không cần Hứa Thanh và đội trưởng ra tay.
Ngô Kiếm Vu tựu đã sớm đợi đến thời điểm bộc lộ tài năng rồi, lúc trước
trên đường không có cơ hội, vì vậy khi những sợi tóc này xuất hiện, y liền hất
tay áo lên, hơn mười con hung thú bộ dạng dữ tợn lập tức xuất hiện ở chung
quanh y.
Những con hung thú này có con bay lên không trung, có con trực tiếp nhảy
vào trong nước sông, còn có một con Anh Vũ phát ra tiếng kêu chói tai, mở ra
đôi cánh đậu xuống đỉnh đầu Ngô Kiếm Vu.
Anh Vũ ngóc đầu lên, tựa như một cây côn, nhìn bát phương, truyền ra tiếng
người.
"Dưới trời trên đất phụ thân ta ra, linh tiên phương nào nói không phục!"
Thần sắc Ngô Kiếm Vu ngạo nghễ, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngô gia có tử tám trăm lang, bầu trời cửu châu ai dám cuồng!"
Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, đôi mắt Linh Nhi trợn to, Ninh Viêm hít vào
một hơi, đôi mắt đội trưởng sáng lên.
Theo Ngô Kiếm Vu mở miệng, còn có một con gấu bay ra từ ống tay áo,
thân thể hơi nhoáng một cái liền trở nên to lớn hơn mười trượng, đứng trước
người Ngô Kiếm Vu, hét lớn một tiếng.
Âm thanh như thiên lôi nổ vang, hai tay mở rộng, bắt lấy đám tóc đang lan
tràn đến, một hơi xé rách.
Từng con thú dữ kia đều không hề tầm thường, mặc dù bộ dạng khác nhau,
nhưng huyết mạch hình như có chỗ đồng nguyên, phối hợp lẫn nhau rất là hoàn
mỹ, càng bỏ qua tà sùng, hình như vị cách huyết mạch bản thân khá cao.
Vì vậy rất nhanh, dưới bọn nó xuất thủ, những sợi tóc kia sau khi vỡ vụn lại
rơi trở về bên trong nước sông.
Ngô Kiếm Vu ngạo nghễ, Anh Vũ trên đỉnh đầu toàn lực ngẩng đầu, động
tác của nó rất không cân đối, nhưng hiển nhiên đã bị giáo huấn huấn luyện rất
nhiều lần, cho nên bộ dạng cũng đã quen rồi.
Giờ phút này bọn họ đồng thời mở to miệng, đang muốn nói ra câu thơ.
Nhưng nguy hiểm vẫn chưa giải trừ, sau một khắc toàn bộ mặt sông đột
nhiên kịch liệt sôi trào, mùi huyết tinh càng thêm nồng đậm, vô số sợi tóc huyết
sắc, từng chùm từng đám lao ra từ mặt sông, bay thẳng đến không trung.
Trong chớp mắt, vô số sợi tóc huyết sắc hội tụ lại, chúng nó buộc vòng
quanh lại trở thành một cái thân ảnh cực lớn, cao tới mấy trăm trượng, thân ảnh
ấy chỉ có đường nét, không có máu thịt.
Thoạt nhìn tựa như một bộ khô lâu, tràn ra uy áp kinh khủng.
Giờ phút này nó cúi đầu, bao quát nhìn một đoàn người Hứa Thanh.
"Tế phẩm!"
Giọng nói mơ hồ nương theo tiếng gầm nhẹ, truyền ra từ trong miệng thân
ảnh huyết sắc cực lớn kia, vang vọng thiên địa, đồng thời huyết hà bốn phía
cũng bắt đầu bốc lên bộ thứ hai, bộ thứ ba, bộ thứ tư....
Tổng cộng ba mươi bảy bộ thân ảnh tương tự lần lượt xuất hiện, vờn quanh
đám người Hứa Thanh.
Sau khi từng con xuất hiện, đều nói ra hai chữ như trên.
"Những thứ này gọi là Hà Linh của Tự Âm Hà, cũng là quy củ của nơi đây,
phải đưa ra tế phẩm." Đội trưởng đã sớm có chuẩn bị đối với điều ấy, giờ phút
này phất tay ném một túi trữ vật ra, rơi vào trong nước sông.
Về phần bên trong chứa cái gì, Hứa Thanh không biết, nhưng theo túi trữ
vật hạ xuống, những thân ảnh này cũng chậm rãi mơ hồ, cho đến khi hơn phân
nửa tan biến.
Mà mấy con còn lại, vào lúc sắp tiêu tán, bỗng nhiên đồng thời nhìn Ninh
Viêm.
"Tế phẩm!"
Ninh Viêm biến sắc.
Đội trưởng cũng nhíu mày, y biết huyết mạch Ninh Viêm không tầm thường,
nhưng thật sự không nghĩ tới ở bên trong nơi đây, lại có thể biết khiến cho Hà
Linh yêu cầu tế phẩm hai lần.
"Không biết ăn Hà Linh có ngon không..." Đội trưởng nhìn mọi nơi một
chút, cảm thấy Hà Linh nơi đây có lẽ cũng không phải là chỉ có điểm ấy, vì vậy
thở dài.
Cũng may lần này y chuẩn bị rất đầy đủ, giờ phút này mặc dù trong lòng
không thích, nhưng vẫn lần nữa lấy ra một túi trữ vật, vừa muốn ném ra, Hứa
Thanh bỗng nhiên mở miệng.
"Đại sư huynh, ta thử xem?"
Đội trưởng trầm ngâm, nhẹ gật đầu.
"Cũng tốt, tế phẩm ta chuẩn bị cũng còn chỗ hữu dụng ở bên trong Tế
Nguyệt đại vực."
Hứa Thanh nghe vậy, đi về phía trước vài bước, nhìn qua những thân ảnh
huyết sắc ngay phía trước, bình tĩnh truyền ra lời nói.
"Nhường đường."
Lời hắn vừa ra, trong mắt lộ ra tia sáng màu tím, trong tích tắc này, Nguyên
Anh Tử Nguyệt trong cơ thể lập tức mở mắt ra, tràn ra uy áp và chấn động, hóa
thành vị cách hiện ra, phủ xuống một tia Thần quyền.
Trong thời gian ngắn, chấn động trên Tự Âm Hà yên tĩnh, gió bát phương
dừng lại, tất cả, vào một khắc lực lượng Tử Nguyệt của Hứa Thanh xuất hiện,
tựa như đóng băng lại.
Thân thể những con Hà Linh đột nhiên run lên, nhanh chóng cúi đầu, toàn
bộ quỳ bái xuống.
"Tham kiến Thần sứ."
Trong chốc lát, giọng nói đồng dạng cũng từ bốn phía mặt sông truyền ra,
càng nhiều Hà Linh hơn nữa hiện ra.
Số lượng từ mấy chục tăng đến mấy trăm, cho đến khi đạt đến mấy nghìn,
liếc mắt không nhìn thấy cuối cùng.
Toàn bộ chúng nó đều quỳ bái xuống, tất cung tất kính.
Một màn này, tuy Ninh Viêm có chuẩn bị tâm lý nhưng trái tim vẫn tăng tốc
nhảy lên.
Đôi mắt Linh Nhi trợn to, có chút mờ mịt, đội trưởng mặt mày hớn hở, thầm
nghĩ lần này đi đến Tế Nguyệt đại vực, có tiểu Thanh ở đây, đại sự nắm chắc
thành công lớn hơn vô hạn.
Về phần Ngô Kiếm Vu, y hít vào một miệng khí, Anh Vũ trên đỉnh đầu cũng
run lên, quên mất phải bảo trì tư thế ngẩng cao đầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.