Quang Âm Chi Ngoại
Cứ như vậy, sau khi bốn phía tạm thời yên tĩnh, giọng nói bình tĩnh của Hứa
Thanh vang vọng ra.
"Hộ tống."
"Tôn Thần chỉ!"
Mấy nghìn Hà Linh giống như khô lâu, do những sợi tóc huyết sắc tạo thành
hình, đồng thời mở miệng và một hơi bay tới, vờn quanh bốn phía Linh Luân
của Hứa Thanh, trùng trùng điệp điệp, khí thế ngập trời, hộ tống tiến về phía
trước.
Nước sông tự động chấn động tăng tốc vì Linh Luân, mặt sông vặn vẹo như
đang nằm rạp xuống, một màn này khiến Ngô Kiếm Vu nhìn mà rung động lắc
lư, tâm thần hoảng hốt, đội trưởng đi đến bên cạnh, ôm cổ y và thấp giọng mở
miệng.
"Đại Kiếm Kiếm, lúc trước ta không lừa ngươi đúng không, ngươi có muốn
có một ngày cũng như thế này hay không?"
Ngô Kiếm Vu nhất định là muốn, cũng đã định trước không cách nào tránh
khỏi được ma chưởng của đội trưởng.
Cho nên rất nhanh, y đã bị đội trưởng kéo đến một bên, nhỏ giọng thì thầm
một phen, trong mắt Ngô Kiếm Vu mang theo vùng vẫy và kích động, nhưng
cuối cùng kích động đã vượt qua hết thảy.
"Kẻ đần!"Ninh Viêm thấy một màn như vậy, đáy lòng hừ một tiếng.
Hứa Thanh không có để ý tới những thứ đó, hắn đang cảm giác những con
Hà Linh này.
Chúng nó không giống với pho tượng Hắc Thiên trong Thánh Lan tộc lúc
trước, càng giống như là vật sống hơn, bởi vì Hứa Thanh cảm nhận được bên
trong khí tức của những con Hà Linh này, có một cảm giác kính sợ.
Thậm chí mơ hồ trong đó, còn có một tia mùi hương, sau khi Hứa Thanh tản
lực lượng của Nguyên Anh Tử Nguyệt ra mới phát hiện thấy.
Hai mắt Hứa Thanh lóe lên, Nguyên Anh Tử Nguyệt bay lên cách đỉnh đầu,
tản ra trận trận uy áp, đồng thời cũng nhẹ nhàng khẽ hấp về những con Hà Linh
kia.
Những mùi hương kia lập tức liền theo Hà Linh, tràn vào trong miệng
Nguyên Anh Tử Nguyệt.
Theo nó nuốt xuống, một cỗ cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu hiện ra
trong tâm thần Hứa Thanh, mà thân thể Nguyên Anh Tử Nguyệt của hắn cũng
chấn động, rõ ràng phát triển hơn một chút.
Đồng thời, Hà Linh bị hút đi mùi hương, thần sắc càng hiện ra thành kính.
Tim Hứa Thanh đập hơi nhanh lên, hắn theo bản năng cảm giác mùi thơm
này là đồ tốt, nhưng ngay khi vừa muốn tiếp tục, một cỗ cảm giác nguy cơ bốc
lên trong tâm thần, khiến cho hắn lập tức kiềm chế hành vi của bản thân.
"Nơi này là nông trường của Hồng Nguyệt, trên lý luận Hồng Nguyệt có thể
hút thì ta cũng tương tự có thể, nhưng loại cướp đoạt này lại càng dễ bị phát
hiện, vạn nhất kích thích quá lớn dẫn đến nó thức tỉnh sớm..."
Trái tim Hứa Thanh tiếc nuối, không tiếp tục thử nghiệm, hắn chuẩn bị sau
khi vào Tế Nguyệt đại vực, nhìn xem tình huống lại quyết định.
Cứ như vậy, dưới mấy nghìn Hà Linh hộ tống, Linh Luân của Hứa Thanh
nhanh chóng di chuyển trên Tự Âm Hà, cách bờ bên kia càng lúc càng gần.
Mà một màn vô cùng kinh người thế này, cũng đã đưa tới sự chú ý của
người khác.
Người đi đến Tế Nguyệt đại vực cũng không phải chỉ có một nhóm Hứa
Thanh, trên thực tế bởi vì Tế Nguyệt đại vực đặc thù, cho nên ngày bình thường
tu sĩ vực gần đó cũng sẽ thỉnh thoảng đi vào bên trong, giao dịch vật phẩm.
Giờ phút này trên Tự Âm Hà liền có vài chục con thuyền như vậy, sau khi
bọn họ đưa ra tế phẩm, mới được cho phép thông hành, vì vậy khi nhìn thấy
một màn như thế, bọn họ lập tức cảm thấy không cách nào tin, tâm thần hoảng
sợ.
Toàn bộ con thuyền, đều theo bản năng dừng lại, tâm thần tu sĩ bên trong
cũng dâng lên vô số suy đoán khác nhau.
"Có thể được mấy nghìn Hà Linh hộ tống.... Đây là thân phận gì!"
"Chẳng lẽ là người của Hồng Nguyệt Thần Điện? Vả lại còn là cao tầng
trong đó!"
"Chỉ có đáp án này mà thôi, cũng chỉ có người của Hồng Nguyệt Thần Điện
mới có khả năng có được thân phận như vậy."
"Người của Hồng Nguyệt Thần Điện, ngày thường rất ít xuất hiện, đây là
lần đầu tiên ta nhìn thấy bọn họ."
Những suy đoán này khiến cho tim mọi người đập nhanh, bọn họ quanh
năm đi đến Tế Nguyệt đại vực, rất rõ ràng bên trong cái đại vực bị nguyền rủa
này, chúng sinh đều là cừu non, chỉ có Hồng Nguyệt Thần Điện cao cao tại
thượng, chăn thả mọi thứ thay cho Thần Linh.
Cho nên bọn họ liền nhao nhao cúi đầu, cho đến khi mấy nghìn Hà Linh đi
xa, mới lại tiếp tục xuất phát.
Cứ như vậy, lại trôi qua thêm hai ngày rưỡi nữa, rốt cuộc một đoàn người
Hứa Thanh đã thấy được bờ bên kia của Tự Âm Hà giống như biển này, thấy
được Tế Nguyệt đại vực.
Thổ địa nơi đây có màu thâm đen.
Bầu trời u ám, không có mặt trời, chỉ có ánh trăng không thấy đầu nguồn,
chiếu xuống toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, khiến cho mảnh thổ địa màu đen này,
giống như phủ thêm một cái khăn che mặt thần bí.
Mà nơi một đoàn người Hứa Thanh lên bờ, là một mảnh núi trụi lủi.
Trên trời có một số phi điểu ẩn trong bóng đêm, truyền ra tiếng kêu thê
lương, về phần trên mặt đất, thỉnh thoảng còn có thể thấy hài cốt mục nát.
Hứa Thanh thu hồi Linh Luân, một khắc mọi người bước lên vùng đất này,
mấy nghìn Hà Linh bên trong Tự Âm Hà đều cúi đầu về bên cạnh bờ, sau đó
mới chui vào trong nước sông, biến mất không thấy gì nữa.
Đội trưởng nhìn chung quanh, thần sắc mang theo một chút hồi ức, cảm khái
mở miệng.
"Đã cách nhiều năm, lại quay về vực này."
"Tiểu sư đệ, sau khi đến nơi này, thật ra chúng ta liền tương đối an toàn,
Xích Mẫu đang ngủ say, chỉ cần chúng ta không quá lộ ra thân phận, cơ bản
không có gì đáng ngại."
Hứa Thanh gật nhẹ đầu, bên trong nơi đây, căn bản là bọn họ không có
người quen biết.
Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.
"Chúng ta tách ra ngay ở chỗ này đi, ngươi đi xử lý chuyện của ngươi, ta
dẫn theo tiểu Ninh Ninh cùng với đại Kiếm Kiếm đi làm ít chuyện."
Ninh Viêm nghe vậy vẻ mặt đắng chát, Ngô Kiếm Vu lại lộ ra vẻ kích động,
y cảm thấy chính mình rất được tôn trọng.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua bọn họ, đáy lòng lặng lẽ chúc phúc một chút,
sau đó vừa nhìn về phía đội trưởng.
"Đại sư huynh, bảo trọng!"
Đây là ước định của bọn hắn trước khi lên đường, mà vị trí bây giờ thuộc về
biên giới phía Đông của Tế Nguyệt đại vực, từ nơi này xuất phát về phía Đông,
khoảng cách cũng không quá xa với Thiên Hỏa Hải mà Hứa Thanh muốn tới.
"Ta không sao, có tiểu Ninh Ninh và đại Kiếm Kiếm bảo hộ, ai dám động
đến ta."
Đội trưởng trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh, tiếp theo giơ tay phải lên, vỗ
trán một cái, thân thể lập tức cải biến, lại hóa thành một tu sĩ trung niên có
phong độ nhẹ nhàng, bộ dáng cũng trở nên tuấn mỹ hơn không ít.
Nhất là nụ cười trên khóe miệng cùng với nét tự đắc trên mặt, khiến cho y
thoạt nhìn càng nhiều hơn một chút tà khí.
Giờ phút này trong lúc cười nhạt, đội trưởng thuận thế giơ tay phải vỗ lên
bụng Ninh Viêm vẻ mặt buồn rười rượi, toàn thân Ninh Viêm run lên, bộ dạng
cũng có chỗ cải biến, hóa thành một nha hoàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.