Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1299: Đom đóm trong đêm tối (4)



Mọi người nghe như si như say bởi giọng kể êm tai của lão tổ Kim Cương

Tông, giọng nói trầm bồng du dương, rất dễ dàng liền làm cho người ta đắm

chìm ở bên trong, thậm chí Đoan Mộc Tàng cũng đang ẩn thân giữa không

trung, vừa nghe vừa gật đầu.

Cho đến khi hoàng hôn đến, tấm vải xanh trên màn trời trở nên ảm đạm, lão

tổ Kim Cương Tông mới dừng lại, ho nhẹ một tiếng.

"Muốn biết tình tiết tiếp theo sau như thế nào, xin hạ hồi phân giải, ngày

mai giờ này, ta lại tiếp tục tới đây kể."

Mọi người đang nghe tới thời khắc mấu chốt, nghe như vậy lập tức sốt ruột,

nhao nhao ồn ào.

"Hazz, kể nốt cho xong một đoạn này đi."

"Ngắn ngắn ngắn, quá ngắn đi, câu chữ nữa!"

“Đoạn chương quá cẩu.”

"Buổi trưa hôm nay nói về cái gì đấy? Tại sao ta không nhớ được chút gì

vậy!"

"Không được, lại kể tiếp một đoạn nữa, sao có thể dừng lại ở chỗ này

được!"

Lão tổ Kim Cương Tông nghe vậy cười một cái.

"Lão phu đã đọc qua vạn cuốn sách cổ và rất nhiều bản dịch ở VIP - Bạch –

Ngọc - Sách, có những đoạn nhìn như bình thản, nhưng thực tế bên trong ẩn

giấu huyền cơ, mọi người không nên cứ chỉ lắng nghe, phải tỉ mỉ thưởng thức

và suy ngẫm, mới có thể cảm thụ được tư vị trong đó."

Nói xong, trong tiếng cười vang bốn phía, lão tổ Kim Cương Tông ngâm

nga khúc hát, chắp tay sau lưng đi xa, tiếp tục bí mật đi bảo hộ Linh Nhi.

Lão tổ Kim Cương tông cùng với Linh Nhi, đều có đặc sắc của riêng mình,

Ảnh Tử rất là hâm mộ, nó cũng muốn đi ra ngoài chơi, nhưng nó không dám,

mỗi ngày chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, trông mong nhìn qua Hứa Thanh đả

tọa như khúc gỗ.

Nhưng mà Hứa Thanh bên này cũng có khách tới hỏi thăm, ngoại trừ Thạch

Phán Quy ra, muội muội của y, cũng chính là tiểu cô nương kia, thỉnh thoảng

cũng sẽ đã chạy tới.

Mỗi lần tiểu cô nương tầm mười một mười hai tuổi này tới, đều cầm cho

Hứa Thanh một chút các loại thức ăn như khoai lang, nhu thuận để ở một bên.

Sau đó nhìn qua Hứa Thanh, có chút khẩn trương, không biết nên mở miệng

như thế nào, cuối cùng vẫn là không nói ra.

Cho đến mấy lần sau, rốt cuộc nàng nhịn không được, hỏi một vấn đề.

"Đại ca ca, ngươi... Ngươi biết luyện dược?"

Nàng nhớ kỹ hôm ấy Hứa Thanh đưa cho tẩu tử của mình đan dược.

Hứa Thanh nghe vậy gật đầu.

Tiểu cô nương lập tức phấn khởi, lấy ra một quyển vở nhỏ, hỏi một vấn đề

về thảo mộc.

"Thất Diệp Thảo, lại tên là Khu Dị Thảo, là linh thảo khoa thực vật đơn lẻ

tuệ mộc thuộc hệ toàn thảo, thân cây lâu năm, sống ở chỗ tránh dương cùng với

cánh đồng bát ngát ẩm ướt, nơi nửa khuôn mặt Thần Linh trực diện nhìn vào,

không hề sinh trưởng."

Hứa Thanh ôn hòa báo cho biết.

Tiểu cô nương sau khi nghe được, lập tức ghi chép lại, lại nhanh chóng hỏi

ra vấn đề thứ hai, đều là những tri thức về thảo mộc nàng học được, rất nhiều

đều là những câu nàng đã hỏi qua lão sư nhưng không có đáp án.

Hứa Thanh nhẫn nại, cẩn thận giảng giải, mà vấn đề của tiểu cô nương cũng

không ngừng, một đạo tiếp một đạo, trong khi Hứa Thanh giảng giải, cũng nhìn

ra cố chấp cùng với năng lực ghi nhớ ưu tú của đối phương trên thảo mộc.

Mà cái sau, chính là căn bản để học tập thảo mộc.

Mà cuộc vấn đáp này, sau khi kéo dài hai canh giờ mới kết thúc.

Không tới vài ngày, tiểu cô nương lại tới, lần này lại mang thêm càng nhiều

khoai lang hơn nữa, cung kính để ở một bên, bắt đầu hỏi.

Hứa Thanh nhìn khoai lang, nở nụ cười, lại cẩn thận giảng giải.

Cho đến khi hoàng hôn phủ xuống, tiểu cô nương thở phào, vui vẻ rời đi,

chẳng qua là khi trời tối, ca ca nàng liền mang dắt nàng đi đến nơi ở của Hứa

Thanh, quở mắng nàng một trận, không nên quấy rầy tiền bối.

Nhìn người một nhà căng thẳng, Hứa Thanh vừa muốn mở miệng, nhưng

chú ý tới vẻ mặt tiểu cô nương hiện lên một tia quật cường, hắn suy nghĩ một

chút, cũng không nhiều lời, chỉ là nhẹ gật đầu.

Hứa Thanh muốn nhìn một chút tiểu cô nương kia, còn có thể tiếp tục kiên

trì tới đây hỏi nữa hay không.

Mấy ngày sau …nàng lại lần nữa đến đây.

Lần này nàng thay đổi phương pháp, cẩn thận lấy ra một cây dược thảo tầm

thường từ trong lòng ngực, nhút nhát e lệ mở miệng.

"Lão sư, đây là Kim Nữu Thảo mà ngươi nói sao?"

Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, đây chỉ là một cây tiểu thảo tầm thường.

Có chút …quen quen, khi xưa hắn cũng đã từng dùng cách tương tự để tìm

cớ hỏi Bách đại sư trong liều vải.

Vì vậy Hứa Thanh nhìn tiểu cô nương này một chút, trong mắt lộ ra thâm ý,

báo cho nàng biết về Kim Nữu Thảo cùng với phương pháp nhận biết dược thảo

cùng loại.

Trong cuộc sống sau này, tựa hồ cảm giác phương pháp này hữu hiệu, cho

nên hầu như mỗi ngày tiểu cô nương đều đến đây, cầm lấy những cây thảo dược

khác để cố ý hỏi.

Mỗi một lần, Hứa Thanh đều giảng giải tinh tế tỉ mỉ.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh, Thiên Hỏa Quá Không bên ngoài

cũng đã đến giai đoạn cuối cùng.

Dựa theo thời gian để tính, có lẽ nhiều nhất còn khoảng 10 ngày nữa biển

lửa sẽ quay về chỗ cũ, lần Thiên Hỏa Quá Không tiếp theo, phải mất mấy chục

năm sau.

"Phải đi rồi."

Hứa Thanh thì thào, nhìn căn phòng, tản cảm giác ra bao phủ bát phương, đã

tìm được Linh Nhi đang học tập thêu thùa cùng một số a di, cũng tìm được lão

tổ Kim Cương Tông đang thao thao bất tuyệt kể chuyện ở đình trường.

Nhìn qua nhân tộc bên trong thành trì, Hứa Thanh đã trầm mặc thật lâu, chỉ

có thể than nhẹ một tiếng.

"Ngươi muốn đi rồi sao?"

Giọng nói của Đoan Mộc Tàng vang vọng bên tai Hứa Thanh, thân ảnh kia

cũng im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trong phòng, nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

Đoan Mộc Tàng trầm mặc, sau một lúc lâu ngồi xuống.

"Rượu của ngươi không tệ."

Hứa Thanh nở nụ cười, lấy hơn phân nửa rượu đã chuẩn bị trong túi trữ vật

ra, đặt vào một túi trữ vật khác rồi đưa cho Đoan Mộc Tàng.

Đoan Mộc Tàng sau khi nhận lấy, trên mặt nở nụ cười, nhìn Hứa Thanh rồi

bỗng nhiên mở miệng.

"Ta cũng không lấy không rượu của ngươi, trước kia ta thấy ngươi bôn ba

bên trong Thiên Hỏa Hải, xác nhận là mượn nhờ hỏa diễm ở trong đó để tu

luyện pháp thuật gì đó."

"Ta cho ngươi mượn một cái bí bảo, bảo vật này có thể tị hỏa trình độ nhất

định, có thể làm cho ngươi trầm xuống chỗ càng sâu hơn trong nham thạch

nóng chảy, như thế sẽ không bị hiển lộ ra bên ngoài, có thể an toàn hơn không

ít."

Nói xong, Đoan Mộc Tàng giơ tay phải lên, mở lòng bàn tay ra.

Trong đó có một con mắt màu nâu tràn ngập tơ máu, hiện ra một chút quỷ

dị, đang nhìn chằm chằm Hứa Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.