Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1314: Gió thổi đốm lửa không thành than (1)



Mười ngày sau.

Trên Thiên Hỏa Hải, thân ảnh Hứa Thanh lao ra từ bên trong nham thạch,

ánh lửa trên bầu trời chiếu vào trên người của hắn, khiến cho toàn thân Hứa

Thanh đều lóe lên tia sáng.

Nhất là cặp mắt của hắn, lại càng rực rỡ.

Một thân tu vi vượt qua lúc trước không ít, 13 Nguyên Anh trong người,

ngoại trừ Kim Ô cùng với Tử Nguyệt, những Nguyên Anh khác cũng đều tinh

tiến trên phạm vi lớn, mặc dù vẫn chưa đạt tới một kiếp viên mãn, thế nhưng

cũng không phải cách rất xa.

"Đoàn Thiên Mệnh kia, giá trị cực lớn."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng thâm sâu, nếu như cho hắn thêm một

đoàn Thiên Mệnh như vậy, hắn có nắm chắc để cho toàn bộ Nguyên Anh đạt tới

một kiếp viên mãn.

"Không hổ là Thiên Mệnh của tu sĩ Linh Tàng, dù là ở vào giai đoạn dưỡng

đạo Khải Minh, nhưng trình độ thâm hậu của Thiên Mệnh cũng không phải là

Nguyên Anh có thể so sánh."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, ánh mắt sáng ngời, mà tổn thương thần hồn

của hắn, rốt cuộc vào trong 10 ngày tu dưỡng này, đã hoàn toàn khôi phục.

Mặt khác, hắn cảm nhận được rõ ràng, sau khi thần hồn khôi phục lại, nếu

như so sánh với trước kia thì đã tinh tiến hơn một chút.

"Như vậy... Sau khi trở về trả lại con mắt kia, ta liền rời khỏi nơi đây!"

Hứa Thanh cúi đầu đưa mắt nhìn Thiên Hỏa Hải phía dưới, bên trong hải

vực này, nhất định không thiếu những tồn tại bí ẩn.

Ví dụ như dưới hỏa hải phải chăng còn có những nơi phong ấn khác hay

không, hoặc là chỗ sâu trong Thiên Hỏa Hải, nơi đầu nguồn hỏa diễm chảy xuôi

từ khe hở trên bầu trời kia, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa có đi qua.

"Trước không đi nữa, đã qua hơn nửa năm rồi, phải nhanh đi tụ hợp cùng

đại sư huynh."

Hứa Thanh cúi đầu nhìn cổ tay của mình, chỗ đó có một cái ấn ký vòng

tròn, là Linh Nhi biến thành.

Đây là ước định của Hứa Thanh với Linh Nhi, trước lúc rời đi khỏi thành trì

nhân tộc trong đường hầm.

Xét thấy nơi Hứa Thanh tu hành có nguy hiểm, cho nên Linh Nhi đã lựa

chọn hóa thành ấn ký ngủ say, như vậy trên trình độ nào đó sẽ càng an toàn hơn.

Giờ phút này nguy hiểm đã giải trừ, nghĩ đến phải trở về thành trì trong

đường hầm, trên mặt Hứa Thanh nở nụ cười, nhẹ nhàng gõ ấn ký.

"Linh Nhi, tỉnh tỉnh."

"Chúng ta quay về đường hầm."

Ấn ký chớp động vài cái, Linh Nhi từ trong chui ra, đôi mắt mông lung, sau

khi nghe rõ lời Hứa Thanh, ánh mắt của nàng sáng lên, lập tức thanh tỉnh.

"Phải trở về rồi sao, quá tốt rồi, Hứa Thanh ca ca, lần này chúng ta có nên ở

lại một thời gian ngắn hay không?"

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nhìn thấy thần sắc chờ mong trong mắt Linh

Nhi, vì vậy nhẹ gật đầu.

"Vậy ở nửa tháng đi.”

Linh Nhi lập tức vui vẻ, vui sướng leo đến trên lỗ tai Hứa Thanh, lắc tới lắc

lui, truyền ra tiếng cười.

Nghe tiếng cười của nàng, tâm tình của Hứa Thanh cũng trở nên thoải mái

hơn.

Cảm giác căng thẳng ở trong nham thạch lúc trước cũng được chầm chậm

vỗ yên, nhưng mà Hứa Thanh rất cẩn thận, hắn biết rất rõ địa vị nhân tộc ở

trong nơi này, cũng rõ ràng cái đường hầm kia không thể lộ ra.

Cho nên giờ phút này, trong lúc phi hành, hắn đặc biệt chú ý đến điểm ấy.

Cho đến khi xác định không bại lộ tung tích, Hứa Thanh rời khỏi Thiên Hỏa

Hải, bay thẳng đến phía đường hầm.

Trên đường, thân ảnh của hắn đã ngừng lại một lần, nhìn mặt đất, thấy trong

khe hở nham thạch chỗ đó, có một đóa hoa nhỏ màu đỏ mọc ra.

Bông hoa nhỏ bé, sinh trưởng lẻ loi trơ trọi, chập chờn trong gió ẩn chứa

sóng nhiệt.

Lần đầu tiên Hứa Thanh nhìn thấy cây cối ở trong phiến khu vực này.

Đối với phiến khu vực này mà nói, cây cối rất khó tồn tại dưới cái khí hậu

đặc thù ở nơi đây, duy có một chút loại cỏ cây đặc biệt, mới có thể sau khi

Thiên Hỏa qua đi, lựa chọn nở rộ.

Như cây hoa nhỏ này, chính là thứ nhất.

Nó tuyệt không hề tầm thường, mà là một loại dược thảo trân quý.

Trong dược điển của Bách đại sư có giới thiệu, tên là Hỏa Linh Hoa, chỉ

sinh trưởng ở nơi cực nóng.

Nhìn đóa Hỏa Linh Hoa, Hứa Thanh ngạc nhiên, hạ xuống hái lấy, đặt ở bên

trong một cái bình nhỏ trong suốt.

"Lúc trước Phán Nhạn đã từng hỏi qua về loại hoa này." Hứa Thanh nở nụ

cười, cất kỹ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Một đường ẩn nấp, dùng thời gian ba ngày, rốt cuộc Hứa Thanh đã thấy

được đường hầm từ xa.

Nghĩ đến Đoan Mộc Tàng cùng với người đệ tử chính mình thu nhận kia,

trong lòng Hứa Thanh dâng lên cảm khái.

"Đáng tiếc trước mắt ta không có cách nào hóa giải nguyền rủa, nhưng cho

ta một ít thời gian, ta có thể đi thử một chút."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, cất bước đi tới, nhưng lúc hắn tới ngàn

trượng gần con đường hầm kia, bước chân Hứa Thanh đột nhiên đình trệ, con

ngươi co rút lại, ngưng thần nhìn ngoài ngàn trượng.

Chỗ đó, có chút không giống với lúc hắn rời đi.

Nguyên bản cửa vào đường hầm chồng chất rất nhiều đá vụn, vả lại dưới

Thiên Hỏa hòa tan, giống như đã đổ vào bên trong, thành nhất thể với bức

tường, chỉ có một cái khe hở có thể xuất nhập.

Nhưng giờ phút này, cửa vào đường hầm tan vỡ, chia năm xẻ bảy.

Một màn này khiến cho tâm thần Hứa Thanh chấn động, mà Linh Nhi cũng

xa xa nhìn thấy hết thảy, thân thể lay động dừng lại, giọng nói có chút run rẩy.

"Hứa Thanh ca ca..."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra cảnh giác, nhoáng một cái bay thẳng đến chỗ

đó, phạm vi ngàn trượng, hắn chỉ dùng thời gian ba cái hô hấp liền lập tức đạt

tới.

Một cái nháy mắt khi tới gần cửa vào đường hầm, một cỗ mùi máu tươi

nồng đậm từ bên trong phiêu tán ra ngoài, bay vào trong mũi của hắn, bay vào

trong cảm giác của Linh Nhi.

Linh Nhi run rẩy.

Hô hấp Hứa Thanh dồn dập, vận hành tu vi trong cơ thể, xông lên về phía

trước, bước vào đường hầm.

Mùi máu tươi ở nơi này, càng đậm.

Đáy lòng Hứa Thanh cuồn cuộn gợn sóng, sau khi nhanh chóng bay hơn

mười hơi thở ở bên trong, hắn dừng bước chân lại, nhìn thấy trên mặt đất phía

trước có bảy tám cỗ thi thể.

Hứa Thanh trầm mặc, từng bước một đi tới, nhìn qua thi thể.

Hắn quen biết.

Mấy cỗ thi thể đó đều là nhân tộc bên trong thành trì, đều là những người hộ

vệ có một chút tu vi.

Hứa Thanh nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong mắt lộ ra hàn mang, lần nữa

phóng đi, một đường đi qua, hắn nhìn thấy thi thể càng lúc càng nhiều, cho đến

đến cuối cùng, trên vách tường có một cái lỗ thủng thật lớn.

Bên trong lỗ thủng, nguyên bản tầng thứ nhất của phần mộ, bây giờ đã trở

thành một mảnh hỗn độn, tràn đầy dấu vết chém giết.

Mà trung tâm của tầng này, chỗ đó càng sụp xuống tiếp nữa.

Lộ ra một tòa thành trì trầm lặng ở phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.