Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1320: Hung tinh lăng nhật toái trường không (1)



Thiên Hỏa Hải phía đông Tế Nguyệt đại vực, bởi vì có tính chất đặc thù

cùng với hoàn cảnh nóng bức, cho nên không có quá nhiều tộc quần sinh tồn ở

nơi này.

Trong đó lấy tộc quần Kính Ảnh Tộc và Thiên Diện Tộc là chủ yếu.

Bởi vì Thiên Hỏa Tinh bên trong Thiên Hỏa Hải là một trong những tế phẩm

mà Hồng Nguyệt Thần Điện thường chỉ định, cho nên thường xuyên có tộc

quần bên ngoài đến Thiên Hỏa Hải cướp đoạt.

Để chống cự kẻ thù bên ngoài nên hai tộc cần phải liên thủ, vì vậy mới có sự

tình liên minh.

Cũng có tòa Thánh thành của hai tộc này.

Tòa thành này đã sừng sững trên đại địa cả 1000 năm, đã trải qua rất nhiều

lần Thiên Hỏa Quá Không, bảo vệ vô số tộc nhân hai tộc.

Mặc dù trong đó cũng có khi bị phá hủy, nhưng cuối cùng lại được tạo dựng

lại, cho nên trong suy nghĩ của tộc nhân hai tộc, ý nghĩa của tòa thành trì này rất

sâu xa.

Bọn họ cho rằng sự hiện hữu của nó, đã chứng kiến lịch sử của liên minh hai

tộc, cũng sẽ tiếp tục chứng kiến tương lai của hai tộc.

Nhưng đối với tộc quần hạ đẳng trong khu vực Thiên Hỏa Hải mà nói, đây

là một tòa thành tuyệt vọng, vô luận là nhân tộc hay là những tộc quần bị săn

giết khác, ở trong lòng của bọn họ, nơi đây tràn đầy tử vong, tràn đầy tà ác.

Thậm chí số lượng ngoại tộc chết ở chỗ này, còn nhiều hơn so với số lượng

tế tự cho Hồng Nguyệt Thần Điện.

Tất cả những thứ này, đều bởi vì thực chất bạo ngược tồn tại ở bên trong hai

tộc.

Sinh hoạt ở trong Tế Nguyệt đại vực không có hi vọng, cho nên bọn họ

thích nhìn thấy vẻ mặt vốn đã tuyệt vọng của kẻ khác phải càng tuyệt vọng hơn.

Giống như chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác về

sự ưu việt, từ đó tìm kiếm được niềm vui thú trong sinh mệnh.

Giờ phút này bên trong tòa thành trì, mặc dù đang tràn ngập tiếng nói cười

hoan hô, nhưng ở dưới tiếng nói cười kia, còn xen lẫn cả tiếng khóc cùng với

tiếng kêu rên.

Thanh âm quất roi, thanh âm quát tháo, thanh âm bị hành hạ đến chết, vang

vọng từ các nơi hẻo lánh trong thành trì.

Toàn bộ thành trì tràn ngập máu tanh, vô số hài cốt chồng chất ngoài cửa

của từng ngôi nhà.

Người trở thành thức ăn, không chỉ là nhân tộc.

Bởi vì thu hoạch lần này rất lớn, bởi vì số lượng tế tự cho Thần Điện đã đầy

đủ, vì vậy những người thừa ra liền trở thành thức ăn cùng đồ chơi của hai tộc.

Những tộc quần hạ đẳng này bị tộc nhân hai tộc tùy ý mua sắm, sống không

bằng chết, chịu đủ hành hạ, phần lớn trong lúc thừa nhận vô tận thống khổ, đều

nguyền rủa có thể dùng cái chết của mình để đổi lấy sự diệt vong của hai tộc.

Mà ngày hôm nay, theo tiếng nổ vang từ phía chân trời vang vọng truyền

đến, nguyền rủa đã đến.

Giờ phút này, bên trong tòa thành trì tàn nhẫn đó, trong khi tộc nhân của hai

tộc đang hoan hô, có một chút tiếng cười đã dừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn

về phía bầu trời xa xa.

Phía đường chân trời, một mảnh bão cát khổng lồ lan tràn phạm vi trăm

dặm, hóa thành một bóng mờ cực lớn, đang tới gần.

Che khuất bầu trời, bao phủ trời cao, khí thế kinh người.

Chẳng những phạm vi cực lớn, càng có vô số tia chớp chạy ở bên trong, âm

thanh nổ vang truyền khắp bát phương, đại địa cũng bị ảnh hướng đến, dấy lên

vô tận bão cát, không ngừng bay lượn về bốn phía.

Bầu trời u ám cũng trở nên vặn vẹo và mơ hồ, nồng đậm dị chất lấy chỗ đó

làm đầu nguồn, tràn ngập bốn phía.

Một mảnh đen ngòm, nhìn thấy mà giật mình.

Mơ hồ còn có thể nhìn thấy bên trong tồn tại một thân ảnh khổng lồ.

Thân ảnh này mặc áo đen, đang từ trên bầu trời gào thét bay đến, như là sứ

giả tử vong nghe được lời nguyền rủa của chúng sinh, phủ xuống nhân gian.

Một màn này, dần dần đưa tới càng nhiều tu sĩ hai tộc chú ý hơn nữa, rất

nhanh, toàn bộ thành trì cũng đều bị một màn này làm cho im lặng.

Mà trên quảng trường, Quốc sư Kính Ảnh Tộc đang tế luyện Đoan Mộc

Tàng cũng tương tự ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời, chấn động thần thức

kinh khủng lập tức bay lên từ trên người lão.

Thiên lôi trên bầu trời nổ vang, một đạo thân ảnh hư ảo đồng dạng lớn bằng

bà lão áo đen bên trong bão cát, sừng sững đứng phía trên thành trì.

"Dừng lại!"

Giọng nói âm lãnh truyền ra từ trong miệng gã, dấy lên vô tận tiếng sấm, ầm

ầm truyền ra.

Đồng thời, từng đạo thần thức cũng từ bên trong Thánh thành tràn ra, khóa

chặt mảnh phong bạo này.

Trong những đạo thần thức này, còn có ba đạo chấn động cường hãn tương

tự như là Quốc sư, đồng dạng biến ảo ra thân ảnh kinh người ở giữa thiên địa,

hai mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú về phía bão cát.

Bốn thân ảnh này, tản mát ra chấn động thuộc về Linh Tàng, mặc dù còn

chưa có sinh ra Thiên Đạo, nhưng uy áp của giai đoạn dưỡng đạo Khải Minh

vẫn có thể trấn áp bát phương như cũ.

Đoan Mộc Tàng ở vào trạng thái hấp hối sắp chết trên quảng trường, thân

hình và tâm thần chìm trong thống khổ, nhìn lên bầu trời.

Lão nhìn thấy một mảnh bão cát mênh mông cùng với thân ảnh cực lớn

trong đó, bên trong mơ hồ, hình như trên đỉnh đầu của thân ảnh kia, còn có một

bóng người đang đứng.

Bóng người này thoạt nhìn không phải nhân tộc, mà là Hắc Thiên tộc!

Làn da màu xám, đầu người rất lớn, trên đầu mọc đầy gai sắc.

Mà mảnh bão cát mênh mông kia, giờ phút này cũng đang chầm chậm tiếp

cận Thánh thành, cuối cùng trong khi tâm thần tộc nhân hai tộc bên trong Thánh

thành dâng lên áp lực, mảnh bão cát này dừng lại ở mười dặm bên ngoài Thánh

thành.

Khoảng cách mười dặm, khó có thể ngăn cách những tiếng nổ vang truyền

đến từ bão cát, cũng không cách nào ngăn cản độc cấm trong đó lan tràn ra.

Vì vậy, từng mảnh sương mù mỏng manh, tựa như khói mù che lấp mặt

trăng, phiêu tán phía trên Thánh thành, khiến cho trận pháp phòng hộ trên

Thánh thành truyền ra âm thanh xì xì, đang bị ăn mòn.

Càng có tiếng nổ vang đinh tai nhức óc truyền ra.

"Giả thần giả quỷ!"

Phía trên Thánh thành, vị Quốc sư Kính Ảnh Tộc kia trầm thấp mở miệng,

vung tay phải lên.

Sương mù tràn ngập bốn phía quanh Thánh thành lập tức nhao nhao cuốn

ngược lại, nhưng không có hoàn toàn tiêu tán, mà sau khi tản ra, lại lần nữa hội

tụ lại.

Một màn này, khiến cho đáy lòng của vị Quốc sư Kính Ảnh Tộc này trầm

xuống, chân mày hơi nhíu lại, nhìn tới bên ngoài mười dặm.

Giờ phút này ngoài mười dặm, bên trong bão cát do sương mù độc cấm hình

thành, Linh Luân hình bà lão chậm rãi đi ra, khiến cho Hứa Thanh đứng trên

đỉnh đầu hiện ra ở giữa thiên địa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.