Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1329: Thần quyền vận rủi (2)



Mà trường hợp của gã cũng không tính là quỷ dị nhất, giờ phút này, trong

lúc tên Đại Soái của Kính Ảnh Tộc đang bay nhanh trốn chạy để khỏi chết trên

bầu trời, rõ ràng không hiểu tại sao lại quay đầu, bay thẳng đến khu vực Bí

Tàng tự bạo bao phủ.

Tu vi tương tự cùng Quốc sư, tốc độ bay của gã rất nhanh, trong chớp mắt

liền nhảy vào trong đó.... Nhưng so với hai người bọn họ, tin tưởng rằng giờ

phút này Quốc chủ Thiên Diện Tộc trên bầu trời, sự tình quỷ dị trên người của

lão đủ để khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy liền giật mình.

Lão đang điên cuồng bay nhanh trên bầu trời, nhưng trong thời gian ngắn,

trên màn trời u ám lại đột nhiên xuất hiện một mảnh Thiên Hỏa.

Phải biết rằng Thiên Hỏa Quá Không đã kết thúc hơn một tháng, mặc dù

thỉnh thoảng vẫn sẽ có một chút còn sót lại, nhưng cũng sẽ không hình thành tai

hoạ nghiêm trọng quá lớn, vả lại phạm vi cũng sẽ rất nhỏ.

Nhất là Tế Nguyệt đại vực rộng lớn như vậy, tỷ lệ những thứ Thiên Hỏa còn

sót này lại rơi vào đúng nơi có người cư trú là phi thường nhỏ.

Nhưng hôm nay... Thiên Hỏa xuất hiện ở trên bầu trời rõ ràng lên tới phạm

vi mấy trăm trượng, vả lại càng đúng lúc lộ ra ngay trên đỉnh đầu của Quốc chủ

Thiên Diện Tộc, lập tức nện xuống.

Lực lượng Thiên hỏa kinh người, nổ vang phủ xuống.

Mà bản thân vị Quốc chủ Thiên Diện Tộc kia cũng không tầm thường, sau

khi tự bạo Bí Tàng, chiến lực rõ ràng vẫn còn giữ lại hơn phân nửa, giờ phút

này trong lúc tim đập nhanh chợt lao ra, mặc dù vẫn bị liên lụy một chút, thân

thể đốt cháy phát ra âm thanh kêu rên, nhưng đúng là vẫn còn có thể hiểm lại

càng thêm hiểm mà tránh đi.

Nhìn qua Thiên Hỏa hạ xuống, trong lòng vị Quốc chủ Thiên Diện Tộc này

vô cùng ngạc nhiên, nhưng lúc này, việc quỷ dị trên người lão vẫn chưa kết

thúc.

Bên trên màn trời không hiểu tại sao lại xuất hiện vô số thiên lôi, nổ vang

đánh về phía lão.

Số lượng rất nhiều, trọn vẹn hơn vạn.

Loại chuyện này trên căn bản là không thể nào phát sinh, xác suất quá nhỏ

quá nhỏ, nhưng giờ phút này lại thật sự xuất hiện.

Con ngươi của Quốc chủ Thiên Diện Tộc co rút lại, điên cuồng chống cự,

trong liên tiếp những tiếng nổ vang, lão phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo, rốt

cuộc chạy ra khỏi phạm vi sấm sét.

Nhưng không đợi lão thở ra một hơi, thân thể của lão lại đột nhiên đình trệ

trên không trung, sắc mặt khó coi, trong mắt lộ ra mờ mịt, chậm rãi cúi đầu nhìn

thân thể đang nhanh chóng héo rũ của mình.

Giờ phút này, nguyền rủa khôi phục vốn dĩ đã bị áp chế trong cơ thể, bởi vì

Bí Tàng tự bạo, bởi vì hết thảy chấn động liên tiếp xảy ra vừa xong, đột nhiên

bộc phát ra, tràn ngập toàn thân.

Nguyền rủa của Xích Mẫu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể của lão nhanh chóng héo rũ, trở thành tro

bụi, trước khi chết, lão đưa mắt nhìn những người khác, những người khác đều

chưa bị...

Một màn này, khiến cho trong lòng Quốc sư Thiên Diện Tộc đang vùng vẫy

trên mặt đất càng sợ hãi và hoảng loạn đạt đến cực hạn.

"Vận rủi!!"

Một khắc tiếng kêu này truyền ra, một cỗ lực lượng truyền tống tản ra từ

một phương hướng khác trên bầu trời.

Đó là Quốc chủ Kính Ảnh Tộc, lão đang dùng hành động để phá vỡ vận rủi,

thế mà lại không có bất cứ dị thường nào, bóp nát truyền tống phù cự ly xa,

trong chốc lát liền tan biến khỏi bầu trời.

Mà sau hết thảy, ngón tay Thần Linh lại tản Thần uy ra, thân hình cao lớn ba

mươi trượng đi ra từ bên trong chấn động do bốn tòa Bí Tàng tự bạo.

Nhìn bằng mắt thường, thân thể kia không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn lóng

lánh kim quang như trước, không có nửa điểm thương thế, dường như bốn tòa

Bí Tàng tan vỡ, đối với Thần Linh mà nói, chỉ là bốn đốm lửa nhỏ.

Nhưng trên thực tế... Giờ phút này bản thể ngón tay Thần Linh đã khô

quắt, vì bảo hộ thân hình này, nó cần phải tiêu hao Thần lực của bản thân, điều

này sẽ dẫn đến nó vốn đói khát, giờ phút này càng đói bụng đến cực hạn, trong

mắt lộ ra ý thấy người liền cắn.

"Đói đói đói!!"

Ngón tay Thần Linh không cách nào điều khiển, tự động chảy xuôi nước

bọt, thân hình nhoáng một cái bay thẳng đến tên Linh Tàng đang vùng vẫy trên

mặt đất xa xa, trong sự tuyệt vọng của Quốc sư Thiên Diện Tộc, ngón tay Thần

Linh bỗng nhiên tới gần, một hơi thôn phệ.

Nhưng mà cảm giác đói bụng vẫn mãnh liệt như trước, âm thanh khô quắt

bên trong bản thể truyền ra giống như là tiếng sấm chớp vậy.

Vì vậy ngón tay Thần Linh chợt quay đầu, trong mắt lộ ra hung tàn, nhìn tòa

Thánh thành hai tộc này, trong thần sắc lộ ra một tia vùng vẫy.

Cho dù là thức ăn có khó ăn hơn nữa, so sánh với đói khát cực hạn lúc này,

đều không đáng coi vào đâu.

Vì vậy ngón tay Thần Linh chợt nhoáng một cái, trực tiếp bay đến phía trên

Thánh thành, trong khi tộc nhân hai tộc tuyệt vọng, nó mở cái miệng rộng, chợt

khẽ hấp.

Vòng xoáy trên đỉnh đầu lập tức nổ vang hạ xuống, bao phủ tòa thành trì.

Vào thời khắc này, vô số tiếng kêu rên, tiếng kêu gào thảm thiết thê lương

trước đó chưa từng có khuếch tán ra, có thể nhìn thấy thân thể rất nhiều người

bị vòng xoáy hấp xả nuốt hết.

Quá trình này không chậm, cũng chính là thời gian nửa nén hương, tòa

thành trì của liên minh hai tộc... Trên cơ bản đã trống rỗng.

"Khó ăn khó ăn, thật khó ăn!" Ngón tay Thần Linh bi thống rống lên, giọng

nói truyền khắp bát phương, bầu trời cuộn mình.

Đoan Mộc Tàng thân ở trong tế đàn trên quảng trường, nhìn thân ảnh giữa

không trung, không cách nào tin hết thảy những gì mình nhìn thấy trước mắt.

"Nhân tộc ở phía ngoài, cường đại như vậy sao?"

Mặc dù Đoan Mộc Tàng biết được cái lý giải đó không đúng, nhưng vẫn là

nhịn không được dâng lên ý nghĩ này.

Cũng may ngón tay Thần Linh coi như có chút lý trí, cũng không nuốt lão,

giờ phút này sau khi rống to, nó bỗng nhiên như có chỗ phát hiện, ngẩng đầu

mở cái miệng rộng ngút trời, dường như đang chờ đợi cái gì.

Rất nhanh, một mảnh chấn động truyền tống khuếch tán ra, có một đạo thân

ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ngón tay Thần Linh, chính là vị Quốc chủ

Kính Ảnh Tộc chạy trốn kia.

Chỉ bất quá giờ phút này lão vô cùng thê thảm, thân thể đã mất hơn phân

nửa, thân thể ký sinh đã tàn phá thành mảnh nhỏ, tấm gương bản thể cũng đã

lan tràn vỡ vụn, lộ ra gương mặt mang theo tuyệt vọng.

Thật sự là lão đã truyền tống thành công, nhưng lại xuất hiện ở phía dưới

Thiên Hỏa Hải, lão phải hao phí đại giới thật lớn, nhưng khi sắp lao ra khỏi biển

lửa lại gặp phải dị thú bên trong Thiên Hỏa Hải.

Bất đắc dĩ, cho dù biết là có vận rủi phủ xuống, nhưng vì sống sót, lão chỉ

có thể tìm cơ hội, lần nữa truyền tống.

Mà lần truyền tống thứ hai, lão liền xuất hiện ở nơi đây.

Bên trong nội tâm dâng lên tuyệt vọng cùng bi phẫn, miệng lớn của ngón

tay Thần Linh trực tiếp cắn qua, khẽ hấp xuống dưới, lão liền tan thành mây

khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.