Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh mắt thấy như thế, biết đối phương không muốn tiếp tục cái đề tài
này, cho nên cũng không đưa ra câu hỏi.
Hắn hiểu được, Đoan Mộc Tàng hẳn là thành viên của cái tổ chức Nghịch
Thần Điện đó, mà lão có thể nói ra những thứ này ở trước mặt mình, đủ để nói
rõ tín nhiệm của Đoan Mộc Tàng với mình.
Vì vậy trong lòng Hứa Thanh cũng nhớ lại những lời Đoan Mộc Tàng nói,
nhiều lần suy tư.
Cứ như vậy, thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Tám ngày sau, đoàn xe của bọn họ rốt cuộc đã đi tới trung tâm khu vực phía
đông, xa xa, một tòa sơn cốc cực lớn chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Hai bên sơn mạch lớn đến động trời, siêu việt hết thảy thân núi Hứa Thanh
đã từng nhìn thấy, bên trên là quái thạch lởm chởm, dưới sắc trời lờ mờ, trông
chúng tựa như yêu ma quỷ quái.
Chỗ lõm chính giữa hình thành sơn cốc, như một chiếc miệng Hoàng Tuyền
mở rộng, nhìn thấy mà giật mình, đồng thời những cơn gió thổi tới, cũng giống
như tiếng gào khóc thảm thiết, gào thét bát phương.
Giữa không trung trên sơn cốc thình lình trôi nổi lơ lửng một trái tim huyết
sắc cực lớn.
Nó đang đập, âm thanh thình thịch khuếch tán ra, làm cho sơn cốc âm u tăng
thêm một bầu không khí quỷ dị, phủ thêm một lớp quần áo huyết sắc.
Thần Điện cùng với pho tượng bên trên trái tim tản mát ra uy áp kinh người,
cao cao tại thượng.
Bốn phía còn nổi có không ít thiên thạch trôi lơ lửng, phía trên đều có thân
ảnh khoanh chân ngồi, giống như Hứa Thanh đã từng liếc mắt nhìn thấy trước
đó lúc bay ngang Thiên Hỏa Hải, bây giờ những thân ảnh vẫn không chút nhúc
nhích như trước.
Về phần bên dưới mặt đất, từng cánh cửa tạo hình khác biệt, chất liệu khác
biệt được dựng đứng, có lớn có nhỏ, vờn quanh bốn phương, từng trận chấn
động truyền tống không ngừng tản ra từ bên trong những cánh cửa này.
Từng giây từng phút đều có đám người đi ra cùng rời đi từ bên trong những
cánh cửa kia.
Kể từ đó, liền khiến cho đám người trong sơn cốc dưới mặt đất nối liền
không dứt, trong đó tồn tại rất nhiều tộc quần kỳ kỳ quái quái, có kẻ thân thể
chân thật, có kẻ thì là hư ảo.
Nhưng phần lớn là trên mặt đều đeo mặt nạ cùng loại với Đoan Mộc Tàng.
Những thứ này đều là tộc quần phía đông Tế Nguyệt đại vực mang theo tế
phẩm của bọn họ, tới đây tế hiến cho Hồng Nguyệt Thần Điện.
"Những cánh cửa đó, chính là Môn Đồ."
"Hứa Thanh ngươi có thể đi qua tìm bọn họ câu thông, trong đó đa số đều
có thể truyền tống đến vùng phía Nam mà ngươi muốn đi, về phần phí tổn, linh
thạch cùng với Thiên Hỏa Tinh đều có thể sử dụng."
"Về phần Thần Điện trên bầu trời, chớ ngẩng đầu nhìn thẳng."
Theo họ đến gần, Đoan Mộc Tàng thấp giọng mở miệng.
Thân là người địa phương, lão rất quen thuộc qui trình nơi đây, giờ phút này
sau khi nhắc nhở Hứa Thanh, thần sắc của lão mang theo cảm khái, trịnh trọng
nói.
"Cuối cùng, chúc ngươi lên đường bình an!"
Nói xong, Đoan Mộc Tàng mang theo đoàn xe rời khỏi.
Nhìn qua thân ảnh Đoan Mộc Tàng tan biến trong đám người, Hứa Thanh
thở sâu, tương tự đi vào trong đám người.
Nơi đây đông đảo tu sĩ các tộc, người đến người đi, mặc dù Thần Điện trôi
nổi trên bầu trời, nhưng nó không hề để ý tới mọi người phía dưới, chỉ cần bọn
họ nộp tế phẩm, còn lại hết thảy đều tự trị.
Mà sau khi số người nhiều hơn, vẫn sẽ tạo cho người ta một loại cảm giác
náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có thể thấy một chút tộc quần đang giao dịch với
nhau, truyền ra không ít tạp âm.
Đi trong nơi này, Hứa Thanh cũng không lựa chọn những cánh cửa cỡ lớn
kia, mục tiêu của hắn đặt ở trên một số cánh cửa nhỏ, rất nhanh liền khóa chặt
một cái cửa gỗ cao hơn một trượng, chú ý tới chỗ đó không có người nào đi ra
hết, vì vậy đang muốn đi qua.
Nhưng tiếng nghị luận bên trong tạp âm từ bốn phía truyền đến, khiến cho
bước chân Hứa Thanh dừng lại.
"Các ngươi nghe nói chưa, phía Tây đã xảy ra chuyện lớn!"
"Ngươi nói là đại tộc Cô Nhật ở phía Tây vào thời điểm 5 tháng trước đúng
không? Hình như bọn họ đã phát ra lệnh truy nã toàn vực."
"Ta cũng nghe thấy việc này, bọn họ tựa hồ bị mất đi chí bảo."
"Cái gì mà chí bảo, là mặt trời bọn họ tự tạo ra!"
"Cô Nhật tộc thân là tộc quần lớn nhất phía Tây, nhiều năm trước bọn họ
sáng tạo ra một cái mặt trời treo lên trên không phía trên tộc quần, khiến cho
một khu vực không còn u ám, nhưng vào 5 tháng trước, cái mặt trời này đã bị
người ta đánh cắp..."
"Ở ngay bên trong Cô Nhật tộc trộm đi mặt trời của bọn họ, việc này quá
điên cuồng, là tộc nào làm?"
"Không rõ ràng, giống như ngay cả Cô Nhật tộc cũng không hiểu được,
nhưng mà bên trong truy nã nhắc tới một cái tên, gọi là Vị Thanh Kiếm Viêm,
mà cái người trộm mặt trời kia cực kỳ kiêu ngạo, đây chính là cái tên trước khi
người đó rời đi khắc xuống vùng đất, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cái tên này
rất quái lạ."
"Bây giờ thanh danh của cái người tên là Vị Thanh Kiếm Viêm kia đã lan
truyền rất xa."
Những âm thanh này truyền đến từ đằng xa, nương theo là tiếng kinh sợ và
hít sâu, lúc rơi vào trong tai Hứa Thanh, biểu cảm dưới mặt nạ của Hứa Thanh
xuất hiện vẻ cổ quái.
Hắn theo bản năng cảm thấy đây là đội trưởng làm.
"Vị Thanh Kiếm Viêm?"
Hứa Thanh đáy lòng thì thào, nghĩ tới lúc cùng tách ra với đội trưởng, đối
phương ngạo nghễ báo cho hắn biết, tương lai mình nhất định có thể nghe thấy
tên của y.
Mà đội trưởng chính là dùng tên giả Vị Ương Tử cùng với Ngô Kiếm Vu và
Ninh Viêm, cộng thêm chữ Thanh trong tên của chính mình, vừa đúng là cái tên
này.
Dụng tâm lương khổ của đội trưởng cũng biểu hiện ra bên trong bốn chữ
này, cho dù Hứa Thanh không tham dự, y vẫn bỏ thêm tên của Hứa Thanh vào
trong.
Hứa Thanh thở dài, đi tới cánh cửa gỗ ở phía trước.
Cùng lúc đó, trên bầu trời của sơn cốc, trên trái tim đang đập kia, từ trong
Thần Điện có một nữ tử mặc hồng y đi ra, vẻ mặt nữ tử này vẫn chưa thỏa mãn,
cúi đầu ngóng nhìn đại địa, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó lường.
"Tiểu oa nhi này, sát khí trên người lại càng đậm hơn rồi."
Phía sau của nàng, bao gồm cả vị Thần sứ cùng tất cả mọi người ở bên trong
trong Thần Điện, giờ phút này đều đang khoanh chân không nhúc nhích, như là
pho tượng.
Hết thảy bầu trời hay sơn cốc nơi đây, không có bất kỳ người nào có thể
phát hiện, dù thân ảnh của nàng rất rõ ràng, nhưng cho dù là ngẩng đầu, mọi
người cũng đều không thể phát hiện chút nào.
Nhận thức của tất cả mọi người, đã bị cải biến trong im hơi lặng tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.