Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh trầm mặc, cúi đầu chắp tay, cúi đầu về phía người tới.
"Bái kiến tiền bối."
Hắn nhận ra đối phương, nàng chính là Thần bộc của Hồng Nguyệt Thần
Điện bị chính mình đưa vào trong cái khe quan tài, mà người rõ ràng đã tử vong
lại xuất hiện ở trước mắt, đáp án thật ra cũng không khó đoán.
Nhất là một màn mọi người bốn phía bị thay đổi nhận thức này, lại càng dễ
xác định thân phận của người đến hơn.
Về phần những người khác trong Thần Điện giữa không trung, hay là Thần
sứ kia tại sao không phát hiện, việc này càng dễ giải thích.
Tồn tại bên trong quan tài đó rất kinh khủng, nếu như có năng lực thay đổi
nhận thức của kẻ khác, như vậy nhất định đã thay đổi nhận thức của Thần sứ, lại
dùng phương pháp này làm cho phân thân thoát ra ngoài, hết thảy đều hợp lý.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Hứa Thanh cung kính.
Nữ tử hồng y cười nhạt, trong khi đáy lòng Hứa Thanh dâng lên áp lực cực
lớn, nàng từng bước đi tới, cuối cùng đứng ở trước mặt Hứa Thanh.
Mắt thấy thái độ Hứa Thanh như vậy, trên mặt nữ tử hồng y nở nụ cười,
cũng không thấy ngoài ý muốn khi Hứa Thanh nhận ra mình.
"Ngươi tiểu oa nhi này, mỗi lần đều là lễ độ như vậy, khiến cho ta khó lòng
nổi lên ác niệm."
"Tiền bối thân phận cao quý, lẽ ra vãn bối nên như vậy, đây cũng là giáo dục
của sư phụ ta đối với ta."
Biểu cảm Hứa Thanh nghiêm nghị.
"Lại lấy sư phụ của ngươi ra?" Nụ cười của nữ tử hồng y lộ ra ý vị thâm
trường.
Biểu cảm của Hứa Thanh không thay đổi, lần nữa cúi đầu.
"Nếu như tiền bối không thích vãn bối nhắc tới, thì vãn bối sẽ không đề cập
đến nữa."
Nữ tử hồng y nghe vậy, ánh mắt quan sát trên người Hứa Thanh, sau một lúc
lâu lắc đầu, cười một cái.
"Ta biết lai lịch của ngươi không tầm thường, sư tôn ngươi cũng là hạng
người đại năng, nhưng nơi này là Tế Nguyệt đại vực."
Nữ tử hồng y nói xong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hứa Thanh trầm mặc.
Sau một lúc lâu, giọng nói của nữ tử hồng y lại tiếp tục vang vọng ra.
"Tiểu oa nhi, còn nhớ rõ ước định ở dưới Thiên Hỏa Hải không?"
"Vãn bối nhớ kỹ!" Biểu cảm Hứa Thanh ngưng trọng, gật đầu mở miệng.
"Như vậy, cùng ta đi một chuyến tới Bất Hóa Băng Nguyên ở phía Bắc của
Tế Nguyệt đại vực đi, tỷ tỷ của ta bị trấn áp ở chỗ đó, cũng có một người đệ đệ
đồng dạng bị vùi thi thể ở phía dưới sông băng."
Giọng nói của nữ tử hồng y mang theo hồi ức, ẩn chứa một vòng bi ai.
Hứa Thanh do dự, hắn không biết lời đối phương nói là thật là giả, nhưng vô
luận như thế nào, nếu đi phía Bắc, mức độ nguy hiểm chỗ đó nhất định là cực
cao.
Lấy năng lực của mình, vào lúc này tham dự đến chuyện như vậy, mạo hiểm
quá lớn.
Về phần tiền lời chỉ là Thiên Mệnh, liền lộ ra không có hề thỏa đáng.
Hứa Thanh cũng không ẩn giấu những ý nghĩ này ở trong đáy lòng, mà hiển
lộ ra vẻ do dự trên mặt.
Hắn biết rõ, đối với người đại năng ở trước mắt này mà nói, nét mặt của
mình ẩn chứa ý gì, đối phương liếc mắt cũng biết.
Đây là phương pháp kẻ yếu mở điều kiện với cường giả.
Tuy rằng chưa hẳn có tác dụng, nhưng vẫn phải đi thử nghiệm.
"Một chiêu này, cũng là sư phụ của ngươi dạy ngươi sao?"
Nữ tử hồng y liếc mắt nhìn qua Hứa Thanh, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói
bình tĩnh, ẩn chứa uy nghiêm.
Trong ký ức của vị này, năm đó một khi mình mở miệng cùng với hiện ra
biểu cảm như thế, rất nhiều người đều run rẩy, đồng ý mọi yêu cầu của mình.
Biểu cảm Hứa Thanh lộ ra lúng túng, lấy cái thái độ này, trong lúc vô hình
hóa giải bầu không khí.
Mắt thấy như thế, trong mắt nữ tử hồng y lộ ra quang mang kỳ lạ, suy nghĩ
một chút, truyền ra lời nói.
"Đây là một cuộc giao dịch, ta cũng cần ngươi chân tâm thành ý làm theo
yêu cầu của ta."
"Có ba chỗ tốt ngươi có thể lấy được."
"Một, ngươi có thể nhận được Thiên Mệnh."
"Hai, nhân tộc khu vực Thiên Hỏa Hải, sẽ nhận được một cái pháp lệnh của
Thần Điện, miễn đi tế phẩm thêm vào, vả lại vào trước ngày tế tự lần sau đến,
sẽ được pháp lệnh này che chở."
"Ba, chờ ngươi hoàn thành yêu cầu của ta, ta sẽ cho ngươi một cái lễ vật
thần bí."
"Hiện giờ, nói cho ta biết lựa chọn của ngươi." Nữ tử hồng y ngóng nhìn
Hứa Thanh, chậm rãi mở miệng.
Hứa Thanh trầm mặc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Đoan Mộc Tàng.
Giờ phút này Đoan Mộc Tàng đang đi xa, trong nhận thức của lão thì Hứa
Thanh đã rời đi, mà bóng lưng kia có chút đìu hiu, hiển nhiên sau khi Hứa
Thanh rời đi, sầu lo trong nội tâm của lão liền bốc lên, lan tràn toàn thân.
"Ta đồng ý." Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn nữ tử hồng y, truyền ra giọng
nói bình tĩnh.
Không đồng ý có thể sẽ có mạo hiểm, mà sau khi đồng ý thu hoạch cũng
phù hợp cùng tỉ lệ nguy cơ, Hứa Thanh liền quyết đoán.
Nữ tử hồng y nghe vậy nở nụ cười, vị này rất thích người thông minh có lễ
phép, cho nên rất tán thưởng Hứa Thanh, nếu như cam tâm tình nguyện thì tự
nhiên là tốt nhất, cũng tránh việc vị này phải giết người.
"Ta đời này rất trọng lời hứa, tiểu oa nhi ngươi có thể an tâm, đi theo ta đi."
Nữ tử hồng y nói xong, đi lên bầu trời, từng bước một bước lên trái tim,
đứng ở trước Thần Điện.
Hứa Thanh thở sâu, thân thể nhảy thẳng lên, đi thẳng đến Thần Điện.
Rất nhanh tới gần, một khắc đi tới, thứ đầu tiên hắn liếc mắt nhìn qua đúng
là pho tượng Xích Mẫu.
Pho tượng kia, khiến cho hắn cực kỳ kiêng kị.
"Sư phụ của ngươi thật có chút thủ đoạn, lại tìm một thượng thần cho Xích
Mẫu thôn phệ, khiến cho nó lâm vào ngủ say tầng sâu."
Ánh mắt của nữ tử hồng y thanh minh, cười nhạt, rõ ràng vị này đã biết hết
thảy.
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, không có nói tiếp mà nhìn Thần Điện, nhìn theo
cánh cửa lớn rộng mở, hắn thấy được mọi người bên trong tương tự như pho
tượng.
"Mùi vị của bọn họ cũng không tệ lắm."
Nữ tử hồng y liếm liếm bờ môi.
"Ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, loại chuyện ảo thuật này phải làm nguyên
bộ, ba ngày sau tế tự kết thúc, chúng ta rời khỏi."
Hứa Thanh nghe vậy giữ im lặng, khoanh chân ngồi xuống, nhìn về phía
Đoan Mộc Tàng tràn đầy đìu hiu đi xa dưới mặt đất.
Nữ tử hồng y vung tay lên, một đạo hồng quang từ trong Thần Điện kích xạ
ra, hóa thành một khối lệnh bài, bay thẳng đến phía Đoan Mộc Tàng.
Dưới vùng đất, Đoan Mộc Tàng nội tâm đang phát sầu bỗng sững sờ, giơ
tay lên tiếp được, sau khi xem xét một phen, cảm nhận được che chở của lệnh
bài cùng với pháp chỉ hủy bỏ yêu cầu tăng thêm tế phẩm, vì vậy thần sắc ngạc
nhiên, quay đầu nhìn về phía Thần Điện.
Chỗ đó, không có cái gì.
Hồi lâu, Đoan Mộc Tàng thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đi xa, đáy lòng thì thào.
"Là hắn sao....."
"Đến cùng hắn có thân phận gì?"
Trước Thần Điện, Hứa Thanh nhìn qua bóng lưng Đoan Mộc Tàng tan biến
trong thiên địa, đáy lòng chúc phúc.
"Chúc, bình an.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.