Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1337: Bí ẩn Vọng Cổ (2)



Hứa Thanh cố gắng làm cho mình thong dong một chút, nhưng ý chí đến từ

bốn phía vẫn để cho hắn hãi hùng khiếp vía.

"Như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, thật ra tất cả Thần Linh, mục

đích cuối cùng nhất của đám Thần bọn chúng..." Nữ tử hồng y lộ ra cảm giác

hứng thú, tiếp tục mở miệng.

Con ngươi của Hứa Thanh lại co rút lại, bởi vì mặc dù thanh âm vẫn vang

vọng, nhưng hắn lại không nghe thêm được gì.

Toàn bộ âm thanh bốn phía vẫn đều như thường, duy chỉ có lời nói của nữ tử

hồng y là hắn không nghe được chút nào.

Nữ tử hồng y cũng phát hiện một màn này, không tiếp tục nữa.

Cho đến nửa canh giờ sau, Hứa Thanh mới khôi phục lại, trong lòng vẫn còn

sợ hãi.

Cứ như vậy, thời gian ngày lại ngày trôi qua, Hồng Nguyệt Thần Điện một

đường bay về hướng Bắc, tốc độ kinh người.

Trong lúc này, Hứa Thanh cũng nhiều lần thử nghiệm hỏi thăm, mặc dù chỉ

cần đến thời khắc mấu chốt là hắn sẽ không nghe được, nhưng ở dưới hắn thăm

dò, hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn đã phỏng đoán để biết được một chút bí ẩn.

Trong đó bao gồm cả cảnh giới phía trên Uẩn Thần.

"Thần Hỏa....." Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng, hắn chỉ là biết rõ xưng

hô như thế, về phần cụ thể thì hắn không nghe được.

Cho đến một tháng sau, theo họ đi về phía trước, mặt đất đã trở thành màu

trắng, gió thổi tới cũng càng ngày càng lạnh như băng.

Sông băng vĩnh cửu phía Bắc chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.

Toàn bộ đại địa phía Bắc đều là do sông băng hình thành, nơi đây không có

bùn đất, chỉ có tầng băng dày đặc, bao phủ hết thảy mọi thứ ở chỗ sâu.

Ngọn núi sừng sững cũng có kết cấu bằng băng, khiến cho nơi đây vô cùng

tàn lụi, sinh cơ hiếm hoi.

"Chúng ta đã đến, tiểu oa nhi, đi theo ta nào."

Giữa không trung sông băng phía bắc, trong mắt nữ tử hồng y lộ ra hồi ức,

thanh âm có chút khàn khàn, bước đến phía trước một bước.

Hứa Thanh đi theo phía sau.

Về phần Hồng Nguyệt Thần Điện, nó không có lưu lại ở nơi đây, mà thay

đổi phương hướng, bay thẳng về phía xa xa.

Hứa Thanh quay mắt lại nhìn.

"Ở trong đó có một phần lễ vật ta đưa cho cố nhân trong Hồng Nguyệt Thần

Điện, nó sẽ mang qua đó."

Nữ tử hồng y nhàn nhạt mở miệng, bước phía trên sông băng, vừa đi về phía

trước vừa cảm ứng, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Hứa Thanh không nói chuyện, lặng lẽ đi cùng.

Hai người ở trong gió lạnh, một đường đi về phía trước, mấy ngày sau, cuối

cùng Hứa Thanh đã thấy một cái tông môn sinh hoạt bên trên sông băng, quy

mô không nhỏ, có thể thấy được không ít thân ảnh đệ tử ra ra vào vào.

"Đó là U tộc, phụ thuộc vào Hồng Nguyệt Thần Điện, tộc này lập nhiều

công lao cho Xích Mẫu, vì vậy cho phép bọn họ đời đời kiếp kiếp đưa tộc nhân

đi tới Thần Điện nhận tư cách làm thị vệ."

Biểu cảm của nữ tử hồng y lộ ra một chút mỉa mai, cũng không nhiều lời,

dẫn theo Hứa Thanh đi thẳng đến tông này.

Bọn họ đến, tông môn này không có bất kỳ phát hiện, nhận thức của bọn họ

cũng bị ảnh hưởng, trong mắt của bọn họ, Hứa Thanh và nữ tử hồng y là không

tồn tại.

Đi bên trong U tộc này, trong lòng Hứa Thanh liền nổi lên nghi ngờ, hắn

không rõ tại sao ở trong miệng nữ tử hồng y, lại nói cái tông môn này là một tộc

quần.

Mà nơi ánh mắt của hắn nhìn thấy, đệ tử của tông này lại có đủ loại chủng

tộc, cũng không phải là bộ dạng của cùng một cái tộc quần.

Nhưng nữ tử hồng y không nhiều lời, Hứa Thanh cũng không đưa ra câu

hỏi, hai người một đường đi đến chỗ sâu của tông này, ở đó, bước tới một đạo

khe hở cực lớn tồn tại bên trên sông băng.

Đứng ngoài khe hở ấy, nữ tử hồng y nhắm mắt cảm thụ một chút.

"Chính là trong chỗ này."

Thần sắc của nàng có chút bi thương, cất bước đi vào trong cái khe.

Hứa Thanh cúi đầu đưa mắt nhìn, sau khi trầm ngâm rồi cũng bước vào.

Gió lạnh từ dưới khe thổi tới, không chỉ đóng băng thân thể, còn đóng băng

cả linh hồn, mà càng đi xuống phía dưới thì khí lạnh nơi đây lại càng mãnh liệt.

Cho đến khi hai người trầm xuống không biết bao xa, lúc tóc cùng với lông

mi của Hứa Thanh cũng đã trở thành màu trắng, bọn họ đã đến dưới đáy.

Đây là một mảnh hầm băng cực lớn, như một cái tiểu thế giới, bầu trời bị

tầng băng thay thế, còn mặt đất thì vô biên vô hạn.

Xa xa, Hứa Thanh nhìn thấy một mảnh hồ nước phía dưới mặt đất.

Hồ nước này rõ ràng là một tồn tại kỳ dị, ở bên trong nơi này thế mà lại

không hề bị đóng băng, bên trên còn tản ra từng trận hơi nước, từ xa nhìn qua,

rất là mông lung.

Trong mơ hồ, Hứa Thanh còn nhìn thấy không ít đệ tử U tộc.

Những đệ tử kia đều là từ bên trên đi xuống, vận chuyển từng cỗ quan tài

vách bằng kiếng, đặt từng cỗ ở bên cạnh bờ.

Ngó sơ qua, số lượng quan tài cỡ mấy trăm, vờn quanh bốn phía hồ nước.

Mà những đệ tử kia sau khi đưa những cỗ quan tài này tới, liền lập tức rời

khỏi.

Về phần bên trong quan tài, Hứa Thanh từ xa xa đảo mắt nhìn qua, lờ mờ

trông thấy bên trong có từng đạo thân ảnh đang nằm, từ quần áo mà nhìn, đây

đều là đệ tử của cái tông môn này.

Một màn như thế khiến cho Hứa Thanh có chút kinh ngạc, ngay khi hắn

đang muốn cẩn thận quan sát, hồ nước đột nhiên cuồn cuộn, từng đạo quang

mang hư ảo tản mát ra hào quang bảy màu, giống như là xúc tu bay lên từ bên

trong, bay tới những cỗ quan tài ở bốn phía.

Mỗi một chiếc xúc tu bảy màu, đều quấn lấy một cỗ quan tài rồi kéo xuống

hồ nước.

Không lâu sau, toàn bộ quan tài nơi đây đều chìm vào trong hồ nước, chậm

rãi không thấy bóng dáng, mà hồ nước cũng dần dần tĩnh lặng lại.

"Nhìn từ mặt ngoài thì U tộc là một cái tông môn, trong đó có đủ các tộc,

nhưng trên thực tế chỉ khi trở thành tộc nhân của tộc kia, mới có thể trở thành

thị vệ của Thần Điện."

"Kẻ nào không trở thành tộc nhân, đều là thức ăn."

"Mà muốn trở thành nhân của tộc kia, cần tiến hành một cái nghi thức, thứ

ngươi vừa mới nhìn thấy chính là cái nghi thức ấy, những đệ tử kia sẽ bị đưa

vào một nơi đặc thù, còn sống đi ra từ chỗ đó, liền coi như là hoàn thành."

"Bởi vì đi ra, đã không phải là bọn họ."

Nữ tử hồng y bình tĩnh mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.