Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh trầm mặc, hắn cảm nhận được bi ý bốn phía càng đậm.
"Cái đinh ở mi tâm của gã, chính là vũ khí của phụ vương ta, bị Tứ đệ của ta
cầm lấy, ghim vào trên mi tâm của gã."
"Ngươi biết không, Tứ đệ ta vốn là định xuất thủ với ta, là Tam đệ chết thay
giúp ta."
Nữ tử hồng y nói đến đây, trên mặt nở nụ cười, thanh âm vang vọng.
"Tiểu tử, ta còn chưa giới thiệu với ngươi thân phận Tứ đệ kia của ta, vào
lúc Xích Mẫu đến, gã đã dựa vào việc này để đổi thành danh trạng, bây giờ đã
phong quang vô cùng, trở thành Thần tử của Tế Nguyệt đại vực."
Hứa Thanh nghe được câu này, tâm thần bỗng nhiên chấn động, hắn biết rõ
bên trong Hồng Nguyệt Thần Điện của Tế Nguyệt đại vực có tồn tại Thần tử,
cũng suy đoán đối phương nhất định không tầm thường, nhưng làm sao cũng
không ngờ, lai lịch của Thần tử này lại là như thế.
Đã từng là nhi tử thứ tư của Chúa Tể vực này, bây giờ lại là Thần tử của
Hồng Nguyệt!
"Trong vô số năm qua, đều là gã nuôi nấng chúng ta."Nữ tử hồng y nở nụ
cười.
"Gã lo lắng những huynh đệ tỷ muội chúng ta chết quá nhanh, cho nên cầm
lấy con dân để cho chúng ta ăn, thời điểm trước kia, thỉnh thoảng gã còn có thể
tri kỷ mà cắt lấy thịt của chúng ta, trao đổi lẫn nhau cho chúng ta ăn."
"Về sau, gã cũng rất ít khi đích thân xuất hiện."
"Cho nên ngươi xem, gã đối xử với những huynh đệ tỷ muội chúng ta rất tốt
đúng không!"
Nữ tử hồng y cắn răng, trong mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt.
"Ngươi biết khí huyết Tam đệ của ta chảy đi nơi nào hay không?"
"Rất nhanh ngươi sẽ biết."
Hứa Thanh im lặng, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hóa thành một
tiếng thở dài.
Cùng nhau đi tới nơi này với đối phương, hắn đã nghe được rất nhiều sự
tình, hiểu biết đối với cái Tế Nguyệt đại vực này cũng thoáng cái trở nên thông
thấu hơn.
Nhưng càng là hiểu rõ, hắn lại càng cảm nhận được áp lực tồn tại của toàn
bộ chúng sinh từ trên xuống dưới bên trong mảnh đại vực này.
"Tiểu oa nhi, giúp ta mở ra một cái lỗ hổng của cấm chế Hồng Nguyệt nơi
đây, một tia là được." Nữ tử hồng y nhìn Hứa Thanh, biểu cảm trên mặt hóa
thành bình tĩnh.
Hứa Thanh gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, vận hành Nguyên Anh Tử
Nguyệt trong cơ thể, trong thời gian ngắn, cấm chế Hồng Nguyệt bốn phía chấn
động mãnh liệt, lực lượng cấm chế bỗng nhiên bộc phát, hiển lộ ra từng sợi tơ
màu đỏ bốn phía.
Những sợi tơ này lan tràn bát phương, tạo thành mạng lưới cực lớn, bao phủ
toàn bộ, rất nhanh trong đông đảo sợi tơ đó, màu sắc một sợi có chỗ cải biến,
dần lộ ra ánh tím.
Cho đến khi hoàn toàn hóa thành màu tím, cấm chế Hồng Nguyệt nơi đây
chợt dừng lại một chút, chuyển động chậm rãi.
Hô hấp Hứa Thanh dồn dập, với hắn mà nói, mượn nhờ cấm chế nơi đây để
cho chính mình sử dụng không khó, nhưng nếu như muốn mở ra một lỗ hổng,
thì khó khăn không nhỏ.
Cho nên giờ phút này việc hắn có thể làm, chính là hấp thu lực lượng Hồng
Nguyệt ở nơi đây, khiến cho cấm chế này xuất hiện dấu hiệu bạc nhược yếu
kém, từ đó mượn nhờ quyền hạn Tử Nguyệt của chính mình, miễn cưỡng mở ra
một tia.
Đây là cực hạn bây giờ của hắn.
Thời gian dần trôi, ba ngày qua đi rất nhanh.
Trong ba ngày này, Hứa Thanh không ngừng hấp thu và không ngừng dung
hợp, cho đến khi vào ngày thứ ba, đang lúc hoàng hôn, khi bản thân hắn đạt đến
cực hạn thừa nhận, hai mắt bỗng nhiên mở ra, giơ tay phải lên, nhấn một cái về
tầng băng phía dưới.
Cấm chế Hồng Nguyệt bốn phía lập tức cuộn mình, tạo thành một cái vòng
xoáy.
Hầu như trong nháy mắt khi vòng xoáy xuất hiện, thân thể nữ tử hồng y lập
tức mơ hồ, nhoáng một cái tan biến, hóa thành một đoàn sương mù màu lam,
mơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong sương mù tồn tại một đám tàn hồn.
Bộ dáng của đám tàn hồn này là một người thanh niên, khá tương tự cùng
với nam tử ở dưới sông băng, nhưng lại càng thêm uy nghiêm, giờ phút này
đang cấp tốc bay ra, lao thẳng đến vòng xoáy, trong chớp mắt liền dung nhập
vào trong đó, ý đồ xông vào bên trong.
Cấm chế Hồng Nguyệt bộc phát mãnh liệt, hình thành ngăn trở, Hứa Thanh
toàn lực khống chế, nhưng cái loại cảm giác ngựa non lại đi kéo xe ngựa thồ
này khiến cho linh hồn của hắn xuất hiện dấu hiệu bị xé rách, Nguyên Anh Tử
Nguyệt cũng đang run rẩy, biểu cảm đau khổ.
Đây vẫn chỉ là tàn hồn dung nhập, là từ bên ngoài hướng vào bên trong, có
thể tưởng tượng nếu không phải tàn hồn, nếu là từ trong ra ngoài, như vậy cho
dù Hứa Thanh liều mạng hết thảy, vẫn không cách nào làm cho đối phương
thành công ra vào.
Dù là giờ phút này, Hứa Thanh cũng không làm được quá nhiều.
Thế nhưng tồn tại bên trong quan tài kia sau khi chạy ra ngoài trước tiên liền
lựa chọn nơi đây, dĩ nhiên là có chỗ nắm chắc.
Giờ phút này hồn ảnh kia lập lòe phát ra ánh sáng màu lam, lựa chọn thiêu
đốt để đổi lấy lực lượng cực hạn, mượn nhờ vòng xoáy Hứa Thanh hình thành,
chợt nhảy vào.
Trong tiếng nổ vang, Hứa Thanh liên tục phun ra bảy tám ngụm máu tươi,
Nguyên Anh Tử Nguyệt cũng uể oải xuống, mà tàn hồn của thanh niên kia, rốt
cuộc đã phá vỡ bích chướng, tạo thành một lỗ hổng rất nhỏ, dung nhập vào bên
trong cấm chế.
Sau khi vào trong cấm chế, mắt thường có thể thấy đạo tàn hồn này đang
tiêu tán, giống như không kiên trì được bao lâu, gã không hề có chút chậm trễ,
bay thẳng đến cây đinh trên mi tâm của Tam đệ.
Vào trước khi hoàn toàn tiêu tán liền dung nhập vào trong đó, biến mất
không thấy gì nữa.
Hứa Thanh lau đi máu tươi bên khóe miệng, lui ra phía sau một chút,
khoanh chân ngồi xuống điều tức, hắn đã dùng hết lực lượng, cuối cùng kế
hoạch của đối phương phải chăng có thể thật sự hoàn thành hay không, đã
không phải điều hắn cần lo lắng.
Mà hắn cũng không còn dư lực tiếp đối phương ra ngoài.
…
Cùng lúc đó, dưới hồ nước cách xa nơi đây, mấy trăm chiếc quan tài sau khi
bị xúc tu bảy màu kéo theo mấy ngày, cuối cùng đã tới dưới đáy.
Chỗ đó tồn tại một cái vòng xoáy, bên trong tràn ra chấn động cảm xúc ẩn
chứa tham lam và khát vọng.
Những cỗ quan tài này bị kéo đến, bay thẳng vào trong vòng xoáy.
Tiến vào trong một cái thế giới kỳ dị.
Đội trưởng nằm bên trong một cái quan tài, lần nữa mở mắt, lộ ra chờ mong.
"Cuối cùng đã tới, ha ha, đám tiểu gia tước, gia gia đến rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.