Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1351: Chúa Tể chi nữ (4)



"Trong kế hoạch của ta, chuyện lớn thứ sáu chính là sau khi đi đến Tế

Nguyệt đại vực, lấy cây đinh trên mi tâm nhi tử thứ ba của Chúa Tể tới tay, sau

đó chuyện lớn thứ tám là thả Thế Tử ở dưới Thiên Hỏa Hải ra..."

"Nhưng tiểu Thanh đi Thiên Hỏa Hải một chuyến, thế mà... Đều hoàn

thành? Hơn nữa còn không phải hoàn thành một nửa hay một cái, thậm chí

thuận tay còn hoàn thành vượt mức, cứu cả nhi nữ thứ ba của Chúa Tể ra?"

"Tiết tấu này rõ ràng không đúng, đáng lẽ ra phải là ta dẫn theo hắn đi làm

đại sự mới phải nha..."

Đội trưởng u oán liếc mắt nhìn Hứa Thanh.

Còn một điều càng làm cho đáy lòng của y sôi trào lên, là cuối cùng Hứa

Thanh thế mà lại thu được một cái mảnh vỡ của Đại Thế Giới.

Nghĩ đến mình trăm cay nghìn đắng đến đây, chỉ là vì in dấu vân tay, mà

tiểu Thanh rõ ràng nhổ tận gốc nơi đây, cũng lấy mất...

"Không được, ta nhất định phải cố gắng, ta thân là đại sư huynh, không có ai

quen thuộc nơi này hơn ta, nhất định phải dựng lại uy nghiêm của đại sư huynh,

làm đại sự, nhất định là ta tới khởi xướng!"

Trong mắt đội trưởng lộ ra kiên định, giữa lúc gào thét, tốc độ nhanh hơn.

Cứ như vậy một nén nhang sau, thân ảnh bốn người cuối cùng cũng vọt ra từ

lòng đất, một khắc bước lên băng nguyên, đội trưởng vỗ trán một cái, hô to một

tiếng.

"Tiểu Viên Tử!"

Một đoàn ánh lửa ảm đạm lập tức bay ra từ mi tâm của y, bay thẳng đến bầu

trời, đội trưởng nhoáng một cái bước vào trong đó.

"Các ngươi còn không qua đây!"

Ngô Kiếm Vu và Ninh Viêm không nói hai lời, cấp tốc đi, nhưng tốc độ của

bọn họ vẫn còn không bằng Hứa Thanh.

Ngay khi đội trưởng lấy ra mặt trời, Hứa Thanh đã lập tức triển khai, hắn

hiểu rất rõ đội trưởng, cho nên vừa nhìn qua cử động của đội trưởng, liền biết rõ

mục đích của y, trong chớp mắt liền xuất hiện ở bên cạnh đội trưởng.

Sau một khắc, mặt trời ảm đạm này truyền ra tiếng vù vù, bay thẳng đến

phía chân trời, sau mấy cái lập lòe liền tan biến khỏi phía chân trời.

Theo mặt trời rời đi, sự tình băng nguyên phía Bắc đã không quan hệ cùng

đám người Hứa Thanh.

Thời gian trôi qua, một ngày rất nhanh qua đi.

Trên bầu trời Tế Nguyệt đại vực, có một cái quang đoàn mơ hồ đang di

động rất nhanh, bên trên tồn tại lực lượng ẩn nấp, khiến cho nó hoạt động im

hơi lặng tiếng.

Cẩn thận nhìn, có thể thấy quang đoàn này là năm cái vòng (ngũ hoàn) thật

lớn chồng chất lên nhau hình thành.

Trên năm cái vòng khắc rập rạp vô số phù văn, lập lòe dựa theo quy luật nào

đó, càng là giao thoa chuyển động lẫn nhau, tốc độ bay nhanh, do đó tản mát ra

tia sáng, mà tại trung tâm của ngũ hoàn, chỗ đó nổi lơ lửng một khối thiên thạch

màu vàng.

Nó tràn ra ánh sáng, bị ngũ hoàn phía ngoài hấp thu phóng đại, vì vậy liền

tạo thành ánh sáng cùng nhiệt độ.

Trên thiên thạch màu vàng, còn có thể nhìn thấy một chút kiến trúc đẹp đẽ,

thân ảnh đội trưởng chính là nằm ở trên nóc nhà một tòa kiến trúc, biểu cảm rất

kỳ quái, khi thì thở dài, khi thì kiên định, lúc lại nghiến răng.

Mà Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu hiển nhiên lúc trước cũng đã từng tới nơi

này, không có hiếu kỳ gì đối với bốn phía, nằm ngã chỏng bốn vó trên mặt đất,

nhớ lại sự tình trên băng nguyên, riêng phần mình tim đập nhanh, về phần tấm

bảo da, thì bị ném qua một bên.

Hứa Thanh đứng ở đàng xa, ngóng nhìn bốn phía.

Hắn biết rõ lai lịch của cái mặt trời nhân tạo này.

Để cho hắn tò mò là vật này được chế tạo ra như thế nào.

Mà vào lúc Hứa Thanh đang cẩn thận tìm kiếm thông tin nơi đây, đội trưởng

ở trên nóc nhà phía xa bỗng truyền ra giọng nói âm u.

"Hai người các ngươi nghỉ ngơi đủ chưa, còn không thu bảo da của ta lại, cứ

phơi như vậy nữa, nó sẽ khô mất!"

Ngô Kiếm Vu và Ninh Viêm thở dài, dắt nhau bò dậy, đi về phía bảo da,

cuốn nó lên.

Hứa Thanh chú ý tới cử động của hai người, đi tới.

Về phần đội trưởng chỗ đó... lúc trước Hứa Thanh đã nhìn ra không bình

thường, cũng hiểu rõ vì sao lại như vậy, nhưng mà hắn không có để trong lòng,

loại việc này, cũng không phải là lần đầu tiên.

Năm đó ở Thái Sơ Ly U Trụ cũng là như thế, dựa theo Hứa Thanh phán

đoán, đội trưởng cần một ít thời gian để làm sự kiến thiết trong lòng.

"Đây là mục đích các ngươi tới nơi này?" Sau khi tới gần Ninh Viêm cùng

Ngô Kiếm Vu, Hứa Thanh nhìn tấm da kia, chú ý tới lạc ấn vân tay ở phía trên.

Ngô Kiếm Vu hữu khí vô lực gật đầu, Ninh Viêm vẫn rất là kính sợ đối với

Hứa Thanh, vì vậy liền vội vàng mở miệng.

"Đúng vậy lão đại, đây là mục tiêu sau khi Nhị Ngưu sư huynh mang theo

chúng ta rời đi, một đường khổ cực làm ra." Nói xong, gã còn mắt liếc mắc nhìn

qua chỗ đội trưởng.

Đội trưởng nơi xa nghe vậy, lần nữa truyền ra tiếng thở dài.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, trầm giọng mở miệng.

"Tấm da này không tệ!"

Ninh Viêm do dự, vẫn thấp giọng truyền ra lời nói.

"Là không tệ... Đây là da của …Nhị Ngưu sư huynh, y kêu ta cùng đại

Kiếm Kiếm lột hơn mười lần trên người y... Tự tay lột da mình."

"Cuối cùng đại Kiếm Kiếm cũng xuất hiện bóng mờ trong tâm lý."

Hứa Thanh trầm mặc, hắn biết rõ đội trưởng điên cuồng, nhưng vẫn không

ngờ thế mà lại điên cuồng đến tình trạng như thế, nhưng như vậy cũng hợp lý

với việc dùng hết thảy chỗ ưu thế của bản thân.

Xa xa, đội trưởng trên nóc nhà lưu ý đến biểu cảm Hứa Thanh, tâm tình

không khỏi đắc ý, vừa muốn mở miệng, nhưng vừa nghĩ tới chút đồ của mình,

thật sự không có cách nào so sánh cùng với một cái mảnh vỡ thế giới, lần nữa

thở dài.

Y cảm thấy mình lột da coi như cũng chả đáng giá... Vì vậy trong mắt lộ ra

quyết đoán, chợt ngồi dậy, thần sắc thâm trầm, nhìn Hứa Thanh, nhàn nhạt mở

miệng.

"Tiểu Thanh!"

Biểu cảm Hứa Thanh nghiêm túc, nhìn qua đội trưởng.

"Tiểu Thanh, lần này chỉ là đại sư huynh ta tùy tiện nhẹ nhàng lột da trâu mà

thôi, tiếp theo chúng ta đi Thiên Ngưu Sơn, đại sư huynh mang ngươi đi mở

rộng tầm mắt, để cho ngươi biết năm đó ta đây, là ngưu bức cỡ nào!"

Hứa Thanh nghe vậy thay đổi sắc mặt, bày ra một bộ mặt tràn đầy chờ

mong.

Mắt thấy Hứa Thanh như thế, đội trưởng lập tức thoải mái, đứng dậy chắp

tay sau lưng, đầu tiên là liếc mắt nhìn Ngô Kiếm Vu, sau đó ngẩng đầu nhìn

thiên địa xa xa.

"Đừng nhìn hôm qua rau cúc vàng, phải nhìn sáng mai ai trâu hơn!"

Ngô Kiếm Vu bất đắc dĩ mở miệng ngâm thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.