Quang Âm Chi Ngoại
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ trầm ngâm, chậm rãi mở miệng.
"Nếu như là cái sau, như vậy sẽ có thể thu được thêm càng nhiều Thiên
Mệnh hơn nữa, cũng có rèn luyện nhiều hơn đối với linh hồn."
Đội trưởng nghe vậy, trong mắt lộ ra kỳ mang.
"Không sai, nhất là ở dưới sấm sét này, hiệu quả rèn luyện đối với linh hồn
rất tốt."
"Ta muốn thử xem." Sau khi Hứa Thanh suy tư, bình tĩnh mở miệng.
"Thật ra còn có một cái phương pháp, ngươi có thể trốn ở trong tiểu thế giới
của ngươi." Đội trưởng liếm liếm bờ môi, y cảm thấy rất có hứng thú đối với ý
nghĩ này của Hứa Thanh.
Hứa Thanh nghe vậy cảm thấy có đạo lý, vì vậy hai người liền thương nghị
một phen, tìm một cái sơn cốc gần đó, bắt đầu chuẩn bị.
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu nhìn toàn bộ hành trình thương lượng của hai
người bọn họ, cũng có chút khó tin, giờ phút này cả hai đứng ở bên ngoài sơn
cốc, nhịn không được giao lưu với nhau.
"Tại sao ta lại cảm giác bọn họ lại đang tìm đường chết nhỉ?"
"Tự tin một chút, xóa hai chữ cảm giác kia đi....." Ninh Viêm thở dài,
nhanh chóng rời xa sơn cốc, gã có một loại dự cảm xấu, nhưng không đợi gã
chạy quá xa, dự cảm đã trở thành sự thật.
Một cỗ hấp lực bộc phát từ trong sơn cốc, trực tiếp bao phủ kéo gã đi vào.
"Tiểu sư đệ, chúng ta còn có vũ khí nữa, có vũ khí ở đây, ngươi sẽ nắm chắc
càng lớn."
Giọng nói của đội trưởng vang vọng trong sơn cốc, Ngô Kiếm Vu run một
cái, nhanh chóng bay đi xa, cho đến khi tới ngoài ngàn trượng, trốn ở một khu
đất trũng, ngóng nhìn về sơn cốc xa xăm, lúc này liền nghe được bầu trời truyền
đến tiếng nổ vang cực lớn.
Tiếng sấm này rất kinh khủng, nổ vang khắp bát phương, giống như trên
màn trời có một Thần Linh đang gào thét.
Ngô Kiếm Vu hít vào một hơi, lại lui ra phía sau thêm ngàn trượng, lúc này
đáy lòng mới an ổn một chút.
Mà giờ khắc này biến hóa trên bầu trời càng thêm khủng khiếp, một cái
vòng xoáy rất lớn ầm ầm xuất hiện, vô số tia chớp chạy ở bên trong, cuối cùng
hội tụ đến cùng nhau, tạo thành một con lôi long.
Trong lúc Ngô Kiếm Vu nhìn thấy mà giật mình, con lôi long này liền gào
thét, phóng về phía sơn cốc.
Sau một khắc, đại địa chấn động, sơn cốc lập tức bị lôi long bao phủ, núi đá
tan vỡ, vô số điện quang khuếch tán trên mặt đất, biến nơi đây thành một lôi trì.
Trong mơ hồ, hình như còn có tiếng kêu thảm thiết của Ninh Viêm truyền
ra.
Da đầu Ngô Kiếm Vu run lên, lúc y lần nữa lui ra phía sau, vòng xoáy
chuyển động trên màn trời trở nên càng thêm mênh mông, đạo lôi kiếp thứ hai
bị dẫn dắt từ tám phương, thậm chí lôi trì trên mặt đất cũng đều bốc lên, kết nối
cùng màn trời.
Thả mắt nhìn đi, một đạo lại tiếp một đạo tia chớp lan tràn trong phiến khu
vực này, cho đến cuối cùng toàn bộ tụ hợp lại, lần nữa oanh kích xuống phía
sơn cốc.
Mặt đất văng tung tóe.
Ngô Kiếm Vu cũng bị ảnh hướng đến, tóc đều dựng thẳng lên, liều mạng
chạy như điên.
Cứ như vậy, tia chớp lần lượt hạ xuống, phạm vi càng lúc càng lớn, âm
thanh càng động trời, thời gian liên tục đến bảy ngày.
Cuối cùng, khi phạm vi ngàn dặm đã trở thành một mảnh địa phương khô
héo, một đạo lôi kiếp sau cùng, trở nên khủng bố đến cực điểm, rõ ràng hóa
thành một thanh trường thương bằng lôi điện khổng lồ, xuyên thấu bầu trời, bắn
thẳng xuống đại địa.
Đất rung núi chuyển, bầu trời đại biến.
Ngô Kiếm Vu đứng ngoài ngàn dặm nhìn qua hết thảy, thân thể run rẩy.
Giờ phút này y vô cùng xác định một điều, đó là sự điên cuồng của Hứa
Thanh, không hề ít hơn so với Trần Nhị Ngưu, thậm chí có nhiều chỗ càng lớn
hơn.
"Không được, ta phải rời đi, ở cùng Trần Nhị Ngưu ta liền cảm thấy mình
thời khắc đều chạy ở bên bờ sinh tử, bây giờ lại thêm cái tên Hứa Thanh này
nữa, ta không phải là chạy bên bờ sinh tử nữa, ta con mẹ nó đúng là đặt chân lên
con đường đến tử vong rồi!"
Trong mắt Ngô Kiếm Vu hiện lên tia kiên định, quay đầu bỏ chạy.
Vì không để bị tìm được, y còn nhiều lần cải biến phương hướng, nhưng sau
khi chạy mấy ngày, thân ảnh quen thuộc kia vẫn xuất hiện ở phía sau của y,
càng có giọng nói hô hoán đến.
"Đại Kiếm Kiếm đừng chạy nữa, không cần phải sợ, ha ha, kết thúc rồi."
Đáy lòng Ngô Kiếm Vu kêu rên, giả bộ như không nghe thấy, tăng tốc bay
nhanh, nhưng đúng là vẫn không bằng tốc độ của đội trưởng, sau ba đến năm
cái hô hấp, thân ảnh của đội trưởng xuất hiện ở sau lưng Ngô Kiếm Vu, một tay
đè xuống bờ vai của y.
Ngô Kiếm Vu vẻ mặt buồn rười rượi quay đầu, thấy được khuôn mặt đáng
giận tràn ngập nụ cười của đội trưởng.
Đội trưởng không ngại biểu cảm của Ngô Kiếm Vu chút nào, đi lên nhiệt
tình ôm cổ của y.
"Đại Kiếm Kiếm, tại sao ngươi lại muốn chạy thế, chẳng lẽ ngươi không
phải là hảo hữu của ta sao, nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta là đồng hương nha,
ở cùng chúng ta mới an toàn, nếu không phải tiểu Ninh Ninh cảm nhận được
tung tích của ngươi, xém chút nữa liền thật sự để cho ngươi lẻ loi trơ trọi một
mình rồi."
Ngô Kiếm Vu nghe vậy, hằm hằm nhìn Ninh Viêm.
Ninh Viêm bị đội trưởng xách trong tay, nở nụ cười về phía Ngô Kiếm Vu,
một bộ ngươi mơ tưởng lưu lại ta chịu tội một mình.
Ngô Kiếm Vu tức giận, giờ phút này y cũng chú ý tới Hứa Thanh sắc mặt
trắng bệch, lộ ra sự suy yếu ở sau lưng đội trưởng.
Quần áo Hứa Thanh đã phá toái, tóc cũng vô cùng lộn xộn, nhưng tinh thần
lại rất tốt, khí tức trên thân cũng rõ ràng lộ ra càng cường hãn hơn so với trước.
Nhưng mà, giờ phút này hắn đi đường cũng đều có chút run rẩy, trên người
thi thoảng còn có điện quang chui ra.
Uy lực lôi kiếp lúc trước cực lớn, để cho Hứa Thanh nhớ lại liền cảm thấy
tim đập nhanh.
Cũng may có tiểu thế giới, thời điểm hắn không kiên trì nổi sẽ trốn vào
trong đó, sau khi khôi phục lại lao ra tiếp tục thừa nhận lôi kiếp, còn có đội
trưởng ở bên ngoài trợ giúp.
Nhưng coi như là như vậy, Hứa Thanh vẫn nhiều lần đạt đến cực hạn, rốt
cuộc ở trong quá trình dày vò đến cuối cùng, thành công vượt qua lần Mệnh
Kiếp tăng cường này, lấy được thêm càng nhiều Thiên Mệnh hơn nữa.
Mà quan trọng là... Dưới sấm sét tẩy lễ, linh hồn của hắn rõ ràng cường hãn
hơn không ít so với trước.
"Cứ tiếp tục như vậy, sau năm lần Mệnh Kiếp, linh hồn của ta sẽ không còn
suy nhược!"
Hứa Thanh nghiến răng trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.