Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1354: Thiên kiếp tôi hồn, Ngưu nhi trở về (3)



Mà Ngô Kiếm Vu trở về, cũng khiến cho bọn họ đã đông đủ, giờ phút này

liền tiến tới Thiên Ngưu Sơn, rất nhanh đã đến gần.

Trên đường đi, cũng không biết đội trưởng lừa thế nào, tóm lại Ngô Kiếm

Vu đã dần dần tiếp nhận kiến giải về đồng đội của đội trưởng, trên mặt cũng nở

nụ cười nhiều hơn, tương tự cũng ngâm thơ nhiều hơn.

Bất quá y vẫn rất tức giận đối với Ninh Viêm, trên đường không hề nói một

câu cùng với gã.

Về phần Hứa Thanh, hắn không quan tâm tới mấy vị này, trên đường đi hắn

vận hành tử thủy tinh trong cơ thể, tăng tốc độ khôi phục thân thể, bởi đó trước

lực lượng lôi kiếp quá lớn, làn da của hắn tổn thương nghiêm trọng, cho nên

trong khi khôi phục, trên người Hứa Thanh liền xuất hiện dấu hiệu lột da.

Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua.

Theo lực lượng cấm bay trên bầu trời yếu ớt, đội trưởng liền thả mặt trời

nhân tạo tiếp tục bay lên, khiến cho tốc độ của bọn họ trở nên nhanh hơn, vì vậy

vào nửa tháng sau, Thiên Ngưu Sơn liền chiếu vào trong mắt mọi người.

Vị Ương Thiên Ngưu Sơn, nằm ở phía trên Vị Ương sơn mạch.

Sơn mạch cực lớn, bên trên đỉnh núi như rừng, tồn tại đông đảo tiểu tông

tiểu tộc.

Bởi vì hoàn cảnh không giống phía Bắc cùng phía Đông, cho nên cây cối

nơi đây rất tươi tốt, từ xa nhìn lại, toàn bộ sơn mạch là một mảnh màu xanh lá

mạ, ngay cả bầu trời cũng không có ảm đạm như vậy.

Bên trong nơi này, sinh cơ rất dạt dào.

"Nhìn thấy chưa, ngọn núi cao nhất kia, chính là Thiên Ngưu Sơn."

Đội trưởng đứng trên vùng đất, giơ tay chỉ một ngón tới sơn mạch xa xa,

kiêu ngạo mở miệng.

"Ta kể cho các ngươi nghe, năm đó tòa Thiên Ngưu Sơn đó, là Thánh địa

của nơi đây, địa vị cực cao!"

"Nhưng mà giờ không nhắc lại chuyện xưa nữa, kia đều là huy hoàng quá

khứ mà thôi, hiện giờ ấy à, nơi đây tồn tại rất nhiều tông môn, tạo thành một cái

liên minh."

"Về phần tên, khục khục, bọn họ cảm thấy hoài niệm truyền thuyết nơi đây,

vì vậy đặt tên là Thiên Ngưu Liên Minh."

Khi đội trưởng nói ra bốn chữ này, đáy lòng liền cực kỳ khoan khoái dễ

chịu, lúc y ở trong Phong Hải Quận lấy được cái tin tình báo đó, tâm tình cũng

liền sung sướng cả mấy ngày.

Hứa Thanh nghe vậy liền phối hợp bày ra bộ dạng kính nể, nhìn bầu trời

một chút.

"Phải chăng cảm thấy so với chỗ khác càng sáng ngời hơn một chút đúng

không?" Đội trưởng cười dài nói.

"Bởi vì màn trời nơi này đã từng bị phá vỡ, mà sơn mạch lại đặc thù, bản

thân có thể tản mát ra ánh sáng nhất định, cho nên Vị Ương sơn mạch này vẫn

rất có danh khí ở bên trong Tế Nguyệt đại vực."

"Đi, ta đưa bọn ngươi đi tới chủ thành dưới núi trước."

"Bởi vì nơi đây tu sĩ đông đảo, cho nên dưới núi dần dần đã tạo thành một

tòa thành trì, bên trong rất là náo nhiệt."

Đội trưởng chắp tay sau lưng, tựa như là về nhà vậy, dẫn theo đám người

Hứa Thanh đi thẳng về phía trước, rất nhanh, một tòa thành trì cự đại xuất hiện

ở trong mắt Hứa Thanh.

Xa xa truyền đến âm thanh huyên náo, hiển nhiên nơi đây có không ít tu sĩ

các tộc cư ngụ, cũng có phàm tục.

Ở ngoài cửa thành, đội trưởng cố ý ho khan một tiếng, hất cằm lên ý bảo

bọn họ nhìn tên thành trì.

Nghênh Ngưu Thành.

Ba chữ to, lộ ra ý cảnh mạnh mẽ, càng có khí tức cổ xưa, hình như đã tồn tại

rất nhiều năm tháng.

Ngô Kiếm Vu và Ninh Viêm nhìn qua tên thành trì, không khỏi nhìn về phía

đội trưởng, đội trưởng sung sướng, nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn qua ba chữ kia, vẻ mặt thay đổi.

Đội trưởng cười ha ha, vừa lòng thoả ý đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa

nói.

"Nhìn thấy chưa, đây chính là thành trì vì hoan nghênh ta mà xây dựng, đã

đến nơi đây, chính là về nhà mình."

Tinh thần đội trưởng vô cùng phấn chấn, đi nhanh về phía trước, chỉ là lúc

đi vào trong cửa thành đã xảy ra một việc nhỏ xen ở giữa, bọn họ phải giao nộp

linh thạch xa xỉ mới có thể vào.

Đội trưởng vừa mới nói nơi này là nhà mình, cho nên đối mặt với việc thu

phí này, y có chút không vui.

Ninh Viêm cúi đầu, Ngô Kiếm Vu nhìn bốn phía, bọn họ đều không có tiền.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, nhìn ra đội trưởng không vui, vì vậy ở bên nhẹ

giọng an ủi.

"Đại sư huynh à, không có chuyện gì đâu, bọn họ cũng không biết ngươi là

ai, hơn nữa nơi đây vốn là địa bàn của ngươi, giao nộp linh thạch không phải

cũng là của ngươi sao!"

Trong mắt đội trưởng lộ ra tán thưởng, y cảm thấy tiểu Thanh quả thật rất

biết tri kỷ rồi, vì vậy liền tự móc tiền túi thống thống khoái khoái giao nộp linh

thạch, dẫn theo bọn hắn vào thành trì.

Ập vào trước mắt, là bầu không khí náo nhiệt, thành trì này rất nhiều quần

chúng, các tộc các tông hỗn tạp, cũng không ít cửa hàng, bộ dạng rất là phồn

vinh.

Đi bên trong thành trì, ánh mắt nhìn bốn phía của đội trưởng cũng mang

theo cảm khái, cho đến khi trông thấy một chỗ linh trì quán, y dừng bước chân

lại, lộ ra thần sắc hồi ức.

"Bên trong Vị Ương sơn mạch có một cái linh hà, uốn lượn hạ xuống, tạo

thành nhiều linh trì, bây giờ đã nhiều năm như vậy, thành trì dưới núi rõ ràng

vẫn dẫn lưu đến, năm đó ta đặc biệt thích tắm trên núi, để cho đám nữ tu dưới

núi tắm bọt nước của ta."

"Đi, ta đưa bọn ngươi đi tắm trước, sau khi mọi người thư thả hồi phục thì

đi nhà ta."

Đội trưởng nói xong, đi về phía cái linh trì quán kia.

Chủ quán này cũng là tu sĩ, sau khi trông thấy đám người Hứa Thanh liền

khẽ gật đầu, sau khi thu phí tổn, liền dẫn bọn hắn đi vào bên trong.

Bể tắm trong quán không nhỏ, cũng có rất nhiều người, mặc dù chia ra làm

từng khu vực đơn độc, nhưng bên trong nóng hôi hổi, còn có cả âm thanh đàm

tiếu ầm ĩ truyền đến.

Đến nơi này, Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu đều riêng phần mình chiếm cứ

một cái bể tắm, cởi áo đi vào ngâm nước, trên mặt lộ ra vẻ sảng khoái, nhất là

Ngô Kiếm Vu, dứt khoát trả nhiều phí một chút, hô hoán cả những đứa con ra

ngoài.

Đội trưởng cũng một mình một cái bể nước nóng, hai tay dang ra tựa ở biên

giới, thở ra một hơi thật dài, vô cùng hưởng thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.