Quang Âm Chi Ngoại
Vị tông chủ kia đưa mắt nhìn ba người Ngô Kiếm Vu đi vào khách xá, sau
đó xoay người rời đi.
Vừa đi tới trong tông môn, liền có rất nhiều hồ điệp bay tới, vờn quanh bốn
phía nàng, giờ phút này bên trong hư vô bên cạnh cũng có hai thân ảnh huyễn
hóa ra tới, nương theo hay bên trái phải.
Trong đó một thân ảnh thấp giọng mở miệng.
"Tông chủ, mấy người kia mười ngày trước đột nhiên xuất hiện ở bên trong
Nghênh Ngưu thành, trước giờ chưa từng đến đây, đầu tiên là đi tới Linh Thang
quán, hết thảy bình thường."
"Sau đó rời khỏi, đi đến bên trong Vị Ương sơn mạch, mất đi tung tích."
"Không biết mục đích tới tông ta.”
"Về phần thân phận đệ tử của bọn họ là chân thật, đến từ Tây tông."
Một đạo thân ảnh khác cũng thấp giọng truyền ra lời nói.
"Về phần vị công tử có tài tình kia, địa vị của y trong đoàn người không hề
cao, thế nhưng không thấy có biểu hiện bị ép buộc, xác nhận tự nguyện đi theo."
"Vả lại trên người mấy người này cũng tồn tại nguyền rủa, khả năng là
người ngoại vực không lớn, một vị trong đó, nguyền rủa trong cơ thể càng là
cực cao, đã đến trình độ tùy thời có thể bộc phát."
Nghe người bên cạnh nói, vị Vân Hà Tử này nhẹ gật đầu.
"Trước chú ý một chút, nếu như bọn họ thật sự chỉ tới nơi đây cư trú, mà
không làm ra sự tình có ý đồ xấu gì đối với tông ta, vậy liền không cần để ý
tới."
"Nếu..." Một thân ảnh bên cạnh do dự.
"Nếu thật sự có ác ý....." Vân Hà Tử dừng chân lại, nhàn nhạt mở miệng.
"Chém bọn chúng rồi đưa cho Vũ Điệp ăn, về phần vị công tử kia, hậu
táng."
"Tuân pháp chỉ!" Hai người cúi đầu nhận lệnh, thân ảnh mơ hồ, biến mất
không thấy gì nữa.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi, rất nhanh bảy ngày qua đi.
Ba người Hứa Thanh an ổn cư trú ở bên trong nơi này, không hề có bất kỳ
biểu hiện khác người nào, thành thành thật thật, mặc dù chợt có ra ngoài, nhưng
cũng sẽ không tìm tòi hay che giấu gì cả.
Bọn họ cũng biết đám người mình đột nhiên đến, nhất định sẽ khiến cho
người ta chú ý, mặc dù bên Ngô Kiếm Vu đột nhiên phát sinh tình huống như
thế, khiến cho hết thảy có chỗ hòa hoãn, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không
phải là đệ tử của tông này, cho nên chỉ có thể ở giữa sườn núi trong một ngọn
núi.
Chỗ khác, ba người không thể tùy ý đi đến, dù là tông chủ tán thưởng Ngô
Kiếm Vu, cũng sẽ không vì thế mà phá hủy quy củ.
Nhưng có thể cố định ở chỗ này, đã coi như hoàn thành bước thứ nhất trong
kế hoạch của bọn Hứa Thanh.
Bởi vì linh trì phía sau núi đúng là mở ra cho tất cả các đệ tử, chỉ cần nộp
linh thạch nhất định, liền có thể đi đến.
Hứa Thanh và đội trưởng đã đi qua hai lần, lặng yên ngồi xuống bên trong
linh trì, riêng phần mình thổ nạp, tận khả năng áp chế nguyền rủa trong cơ thể.
Mà phần nguyền rủa này, chính là lí do thoái thác bọn hắn nghĩ đến trên
đường tới đây.
Muốn nói dối, nhất định phải có một cái sự tình chân thật đặt ở phía trước,
như thế mới có khả năng trong thật giấu giả, tạo thành lẫn lộn.
Mà linh trì mặc dù cũng không trực tiếp ảnh hưởng năng lực nguyền rủa,
nhưng lại có thể có chỗ bồi dưỡng đối với thân thể, vì vậy gián tiếp cũng có thể
có một chút hiệu quả.
Thật ra chỗ như thế bên trong Tế Nguyệt đại vực cũng có không ít, đây cũng
là một trong những ý nghĩa khi tạo thành Thiên Ngưu Liên Minh.
Trong lúc này, Hứa Thanh lại một lần nữa xuất hiện cảm giác hoảng hốt
cùng mơ hồ, mỗi một lần đều là lúc Hổ Đầu Hồ Điệp xuất hiện rất nhiều, mà
những con hồ điệp này hắn đã biết tên.
Chúng nó gọi là Vũ Điệp, là sinh mệnh kỳ dị mà Âm Dương Hoa Gian tông
cần phân phối dùng để tế vũ.
Về phần bản thân hoảng hốt, Hứa Thanh cũng bí mật cáo tri cho đội trưởng,
đội trưởng cũng rất coi trọng đối với việc này, phân tích cùng hắn thật lâu,
nhưng lại không có đáp án chân chính gì.
Hứa Thanh mơ hồ cảm giác việc này rất không đúng, tuy cũng không có
nhiều lời, nhưng trong đáy lòng đã cực độ coi trọng việc ấy.
Mà trong thời gian bảy ngày này, Hứa Thanh và đội trưởng cũng cảm nhận
được biến số trong kế hoạch của bọn họ.
Đó chính là cái người tông chủ tên là Vân Hà Tử kia, nàng rõ ràng thường
xuyên ở trong linh trì.
Có nàng ở đó, cho dù cạm bẫy mà Hứa Thanh và đội trưởng dựa theo kế
hoạch bố trí nhằm vào U Tinh rất xảo diệu, vả lại dưới sự chủ trì của đội trưởng
sẽ không tràn ra bất cứ cái chấn động gì, nhưng cuối cùng vẫn là ở ngay dưới mí
mắt của đối phương.
Kể từ đó, không thể nào không bị phát hiện.
Mà lúc này cách ngày U Tinh đến đây tẩy lễ chỉ còn chưa tới một tháng.
Điều này khiến cho đáy lòng đội trưởng lo lắng không thôi, mặc dù y và
Hứa Thanh cũng có kế hoạch dự phòng, nhưng tình hình hôm nay, hiển nhiên
nếu như Ngô Kiếm Vu phát lực thì sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Vì vậy vào ngày thứ tám, đội trưởng đã tìm Ngô Kiếm Vu, ôm bờ vai của y,
thấp giọng mở miệng.
"Huynh đệ đại Kiếm, cứ tiếp tục như vậy không được."
Ngô Kiếm Vu liếc mắt nhìn đội trưởng một chút, không nói chuyện, mấy
ngày nay y rất thoải mái, dưới đáy lòng đã có rất nhiều thi từ nghĩ sẵn trong
đầu.
Đội trưởng ho khan một tiếng, giật dây nói.
"Đại Kiếm Kiếm, ngươi đi câu dẫn vị tông chủ kia một chút, dẫn nàng đi
khỏi linh trì..."
Ngô Kiếm Vu cười lạnh, sau khi đi tới tông môn này, địa vị của y bên trong
ba người đã không giống trước, giờ phút này y ngạo nghễ phất tay, lấy ra con
chim Anh Vũ của mình, đặt lên đỉnh đầu.
Y không mở miệng, Anh Vũ liền hất càm lên, tự phụ lên tiếng.
"Đây là cái phương pháp cùi bắp gì không biết, quá mức nhỏ nhặt, tông chủ
Vân Hà Tử lại không phải là người ngu, một khi phụ thân ta đi câu dẫn, nàng
nhất định sẽ có hoài nghi trong lòng."
"Đến lúc đó, nàng chỉ cần cảm ứng linh trì một chút, liền bắt bọn ngươi hiện
hình!"
"Các ngươi muốn chết, đó là việc của các ngươi, phụ thân ta và chúng ta
tuyệt đối sẽ không tham dự!"
Hứa Thanh liếc mắt nhìn con Anh Vũ kia, trong lúc nói, con chim này vẫn
luôn ngẩng đầu lên, giống như một cây gậy vậy, lấy lông vũ ở dưới lỗ mũi để
nhìn người khác.
Đội trưởng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Ta cũng không nói phụ thân ngươi dẫn Vân Hà Tử rời đi, rồi chúng ta đi bố
trí linh trì ngay nha."
"Chúng ta phải đi một con đường và cách thức triêng, phụ thân các ngươi đi
câu dẫn, Vân Hà Tử sẽ hoài nghi, tiến tới xem xét một phen, nhưng nàng sẽ
phát hiện hết thảy như thường."
"Mỗi một lần cũng là như thế này, vòng đi vòng lại cho đến mấy mươi lần
sau, nàng tự nhiên sẽ không có hoài nghi như vậy nữa."
"Ngươi nói có đúng hay không?"
Anh Vũ sững sờ, biểu cảm của Ngô Kiếm Vu cũng trở nên nghiêm túc một
chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.