Quang Âm Chi Ngoại
Khúc nhạc du dương, tấu ra giai điệu vui mừng, U Tinh kiều diễm vô cùng
đi tới, cái loại ý cảnh phong hoa tuyệt đại này, khiến cho toàn bộ người thấy đều
có một loại cảm giác ngửi được hương hoa.
Âm Dương Hoa Gian tông liền vang vọng tiếng chuông vang, cũng là ba
tiếng.
Đây là lễ tiết đối đãi với khách quý, cũng là tôn trọng đối với Huyền Mệnh
Tử.
Mà Vân Hà Tử cũng đích thân đi ra, mỉm cười nhìn U Tinh, nhẹ giọng mở
miệng.
"Hương Hàn đạo hữu, hết thảy mạnh khỏe."
"Gặp qua Vân Hà tông chủ." U Tinh đi nhanh vài bước, trên gương mặt
tuyệt mỹ lộ ra nụ cười tuyệt sắc, có thể mơ hồ nhìn thấy trên cổ có một nốt ruồi,
khiến người ta sau khi nhìn thấy liền càng thêm khắc sâu ấn tượng.
"Linh trì đã được bố trí tốt, mời."
Trên mặt Vân Hà Tử vẫn nở nụ cười như thường, vung tay lên, Âm Dương
Hoa Gian tông lập tức mở cửa núi ra, dưới sự hướng dẫn của nàng, hai nữ cùng
nhau nhẹ bước, đi về phía linh trì.
Rất nhanh đã đi đến phía sau núi, linh trì nơi đây đã không có người ngoài,
trong vòng một tháng tiếp theo, nơi đây cũng không cho phép có người ngoài
xuất hiện, U Tinh sẽ tẩy lễ thân thể ở trong nơi đây, làm chuẩn bị sẵn sàng cho
đại hôn một tháng sau.
Có thể đi theo ả vào, chỉ có những người thị nữ bên người.
Dẫu sao dưới tình huống bình thường, nơi đây cũng không thể nào xuất hiện
cái gì ngoài ý muốn, mà tu vi của ả cũng không phải là yếu, phía sau càng có
Huyền Mệnh Tử.
Cho nên hết thảy tựa hồ cũng là hợp lý.
Giờ phút này sau khi đến bên cạnh linh trì, U Tinh nhìn qua nước ao sương
mù mông lung, cảm thụ được bốn phía tràn ra linh vận, trong mắt lộ ra thoả
mãn, ả biết rõ một tháng tiếp theo, toàn bộ linh trì của Vị Ương sơn mạch đều
sẽ tập hợp tới nơi đây.
Đây là Huyền Mệnh Tử chuyên môn chuẩn bị vì ả, đại biểu ý nghĩ yêu
thương đối với ả.
Nghĩ đến những hành động này của Huyền Mệnh Tử, trong lòng U Tinh
dâng lên rung động, khóe miệng bất giác hơi cong lên, nhịn không được ngẩng
đầu nhìn về phía Huyền Mệnh tông.
"Huyền lang đối xử với ta, là thật tâm rất tốt."
U Tinh thì thào trong đáy lòng, trong mắt lộ ra ước mơ đối với tương lai, sau
khi Vân Hà Tử cáo từ rời đi, U Tinh ngồi xổm người xuống, hiển thị rõ ràng
đường cong sung mãn, đồng thời nhẹ nhàng sờ thử nước linh trì ấm áp.
Sau đó cất bước đi vào linh trì.
Nước linh trì nhanh chóng thấm ướt xiêm y của ả, chạm tới da thịt, xiêm y
dán sát vào chung quanh, lộ ra đường cong tuyệt đẹp đủ để cho hết thảy người
khác phái tim đập thình thịch, mà thân ảnh của ả cũng ở bên trong bước về phía
trước, đi tới trung tâm của linh trì, ngồi xuống ở đó.
Bốn phía vẫn có khúc nhạc như trước, hơn mười thị nữ khoanh chân bốn
phía, có người vung hoa, có người tấu nhạc, còn có người thi pháp dẫn động
linh trì, khiến cho nước hiện lên gợn sóng, giống như hóa thành vô số bàn tay
nhỏ bé, tẩy rửa thân thể cho U Tinh.
Cái loại cảm giác thoải mái này, để cho hai mắt U Tinh nhắm nghiền, vẻ mặt
thích ý.
Chỉ là ả không chú ý tới, phía dưới đáy của linh trì này, một nơi cách thân
thể mềm mại của ả không xa, có một khối bùn, giờ phút này phía trên vỡ ra một
đạo khe hở, lộ ra một con mắt.
Mặt khác, dưới đáy linh trì cũng có trận pháp im hơi lặng tiếng mở ra.
Về phần chấn động, không biết đội trưởng làm như thế nào, nhưng đã bị ẩn
nấp vô cùng kín kẽ.
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc bên ngoài Âm Dương Hoa Gian tông, đội
trưởng và Hứa Thanh đeo mặt nạ lên.
"Đại Kiếm Kiếm, ngươi đi tìm Ninh Viêm đi, không biết tiểu tử kia chạy đi
đâu rồi, không thể để cho gã một mình lẻ loi hiu quạnh được, chúng ta là hảo
hữu, phải ở cùng một chỗ, tựu như trước đó gã đã tìm được ngươi vậy."
"Tiểu sư đệ, những người khác bên trong linh trì thì nhờ vào ngươi, không
cần giết, chỉ cần làm cho các nàng mất ý thức là được rồi."
"Về phần U Tinh bên đó, ta sẽ kéo ả vào bên trong mảnh vỡ thế giới, ngươi
không cần phải xen vào, đợi lúc có người bước ra, đã không phải là ả nữa." Ngữ
khí đội trưởng ngưng trọng, kế hoạch của bọn họ tiến hành đến bây giờ, mặc dù
hết thảy đều thuận lợi, nhưng hôm nay chính là thời khắc quan trọng nhất.
Có thể thành công hay không, liền nhìn đội trưởng có trấn áp được U Tinh
hay không.
Nếu như cuối cùng không làm được, vậy bọn họ liền phải nghĩ biện pháp
chạy trốn khỏi nơi đây.
Ngô Kiếm Vu cũng dâng lên cảm giác căng thẳng, giờ phút này nghe đội
trưởng an bài, y liền dùng sức gật đầu một cái, thầm nghĩ nếu như hai người này
thật sự thất bại, chính mình nếu như không chạy thoát mà nói, nhất định phải
nghĩ kỹ lí do thoái thác trước, làm sao có thể phủi sạch quan hệ.
Nghĩ tới đây, Ngô Kiếm Vu vội vàng rời đi, mượn nhờ đủ loại năng lực của
đám con nối dõi, tìm kiếm Ninh Viêm.
Hứa Thanh từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, hắn chỉ nhìn qua ánh mắt
đội trưởng, cảm giác quái dị về chuyện này được đè ép rất sâu trong đáy lòng
của hắn.
"Tiểu sư đệ, tin ta!" Ánh mắt đội trưởng có thâm ý, nhìn qua Hứa Thanh,
sau khi nở nụ cười, giơ tay lên lấy ra một con mắt, vẻ mặt biến thành nghiêm
túc, giống như đang dò xét.
Sau một lúc lâu, đội trưởng nhướn lông mi lên, giống như thấy được một
chút cảnh tượng để cho y có chút ngoài ý muốn.
Thậm chí ánh mắt hình như còn sáng lên một cái.
Lúc Hứa Thanh thấy kinh ngạc, đội trưởng ho khan một tiếng, chợt bóp nát
con mắt trong tay, trong nháy mắt tiếp theo một cái vòng xoáy hình thành ở
trước mặt, thân ảnh đội trưởng lập tức dung nhập vào trong đó.
Hứa Thanh cũng không dừng lại, mặc dù hắn nghi ngờ rất nhiều, nhưng hắn
tin tưởng đội trưởng, giờ phút này thân thể nhoáng một cái, cũng đồng dạng
bước vào bên trong vòng xoáy.
Theo bọn hắn đi vào, vòng xoáy tan biến.
Sau một khắc, hai người liền xuất hiện ở bên trong linh trì!
Hầu như ngay khi bọn hắn hiển lộ, trận pháp đội trưởng bố trí bên trong linh
trì nháy mắt bộc phát, lập tức tạo thành lực lượng ẩn nấp, bao phủ bát phương,
mà khối bùn dưới đáy ao kia bỗng dưng hóa thành vòng xoáy, tràn ra hấp lực
kinh khủng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.