Quang Âm Chi Ngoại
U Tinh vội ho một tiếng, ngẩng đầu u oán liếc mắt nhìn Hứa Thanh, ánh mắt
này để cho Hứa Thanh lui ra phía sau vài bước, Linh Nhi cũng chui ra từ trong
cổ áo, bất khả tư nghị nhìn qua U Tinh, hít vào một hơi.
"Ha ha, đùa chút đùa chút." Trong miệng U Tinh truyền ra âm thanh của đội
trưởng, giờ phút này nữa cái sọ đầu lâu dưới chân Hứa Thanh cũng đã tan ra
hóa thành mấy con sâu nhỏ màu lam, nhanh chóng chui vào linh trì, trở về trên
người đội trưởng.
"U Tinh như thế nào?" Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Ả ta à, không sao, sau khi ta nói toàn bộ sự tình, trình độ phức tạp bên
trong nội tâm của ả đã không cách nào hình dung, sau đó chúng ta lại tiến hành
giao lưu cùng câu thông hảo hữu."
Đội trưởng ngồi ở mộnhìn vô cùng quái dị.
"Cứ như vậy, ta thành côt bên, vừa cạo lông vừa đắc ý mở miệng.
Cái bộ dạng này thoạt ng hóa giải hiểu lầm trước kia với ả, mà ả cũng cảm
kích ta đã báo cho biết chân tướng, cho nên tự nguyện phối hợp, lựa chọn tự
mình phong ấn."
"Ngươi xem, ta là người giảng đạo lý."
Đội trưởng cạo xong một bên chân, lại đổi một chân tiếp tục cạo lông, về
phần những cọng lông kia, cũng hóa thành tro bụi tiêu tán.
Hứa Thanh nhắm mắt, không nói chuyện, khoanh chân ngồi ở một bên.
Mắt thấy Hứa Thanh không để ý tới mình, đội trưởng nở nụ cười, lấy ra táo
ăn một miếng và ném cho Hứa Thanh một quả.
Sau khi Hứa Thanh nhận lấy, nhìn quả táo trong tay một chút, ngẩng đầu
mắt có thâm ý nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng mỉm cười.
Hứa Thanh nhắm mắt, ẩn nặc.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, hết thảy như thường, những người thị nữ
kia sau khi tỉnh dậy mặc dù đáy lòng kinh ngạc, nhưng mắt thấy chủ tử nhà
mình không có bất cứ dị thường nào, cũng không dám hỏi ý.
Đội trưởng cải trang giống như đúc, không lộ ra chút sơ hở nào, hình như y
thật sự đã hỏi ra không ít sự tình từ trong miệng U Tinh, diễn dịch bản thân đến
cực hạn.
Đến cuối cùng Hứa Thanh cũng có chút không cách nào phân biệt.
Cứ như vậy một tháng trôi qua, trong ngày U Tinh kết thúc tẩy lễ, trên bầu
trời xuất hiện ngàn tia ngọc bích, vạn đạo ánh sáng, một đội ngũ đón dâu long
trọng từ chân trời bay đến.
Như trước vẫn là cỗ kiệu thật lớn do đầu lâu hình thành, ba mươi hai tu sĩ
Sư tộc mặc trường bào màu đỏ, nhấc lên kiệu đến, bốn phía còn có rất nhiều
người hầu, thổi lên khúc nhạc vui vẻ.
Trùng trùng điệp điệp mấy trăm người đi đến bên ngoài Âm Dương Hoa
Gian tông, bọn họ muốn đưa U Tinh đến bên trong Huyền Mệnh tông, hôm nay,
chính là thời điểm đại hôn.
Vào ngày hôm nay, Vân Hà Tử đã lâu không xuất hiện đi ra, đứng ngoài
linh trì nhìn qua U Tinh đi ra, trên mặt nở nụ cười.
U Tinh tẩy lễ một tháng, sắc da rõ ràng càng tốt hơn, càng thêm sáng mịn
tươi trẻ, nhất là giờ phút này khi đổi một bộ xiêm y mới lại càng lộ ra kiều mị.
Một thân váy dài đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, trên mặt son phấn vừa đủ,
khiến cho toàn thân ả tràn ra một loại cảm giác gợi cảm quyến rũ, hấp dẫn vô số
ánh mắt trong Âm Dương Hoa Gian tông.
Ở ngoài linh trì, ả cùng với Vân Hà Tử tạm biệt lẫn nhau, sau đó dưới thị nữ
cùng với thị vệ bốn phía túm tụm lại, rời khỏi Âm Dương Hoa Gian tông, bước
lên cỗ kiệu bằng đầu lâu.
Sau một tiếng quát khẽ chỉnh tề, ba mươi hai đại hán nhấc cỗ kiệu lên,
nhanh chóng đi tiến lên không trung phía trước, bay thẳng về phía chân trời.
Khúc nhạc bốn phía vẫn không ngừng, hoa thơm vẫn được vung như trước,
những nơi đi qua, toàn bộ tu sĩ Vị Ương sơn mạch sau khi nhìn thấy đều phải
liếc mắt nhìn thêm.
Hôm nay, từng cái tông môn trong Vị Ương sơn mạch đều được thỉnh mời,
đi đến Huyền Mệnh tông tham gia đại điển cử hành hôn lễ.
Chỉ là bất kể đội ngũ đón dâu rời khỏi, hay là tất cả đệ tử đang ở Âm Dương
Hoa Gian tông, ai cũng không phát hiện, giờ này khắc này, trong Song Tử
Phong, có một cái tiếng cười ý vị thâm trường ung dung vang vọng.
Nơi tiếng cười truyền đến, là một chỗ hang đá cực lớn bên trong Song Tử
Phong.
Phạm vi hang đá không nhỏ, giống như đào rỗng trọn cả thân núi từ trên
xuống dưới, một lão giả tóc tai bù xù mặc trường bào năm màu đang khoanh
chân trôi nổi ở nơi cao nhất.
Thân thể lão giả héo rũ, thoạt nhìn tựa như hài cốt vậy, nhưng trên người
vẫn chưa có tử khí, ngược lại tràn đầy sinh cơ, càng có chấn động Quy Hư lượn
lờ trên người, trong khoảng thời gian ngắn khó phân biệt cụ thể.
Mà nhìn bên phía dưới lão, thì là một màn đủ để chấn động bát phương, để
cho toàn bộ người thấy cũng đều phải thấy mà giật mình.
Đó là một cái hình chiếu mặt đất thật lớn, có lẽ người ngoài sẽ rất khó nhận
ra nếu nhìn lần đầu tiên, nhưng người sinh sống ở chỗ này có thể lập tức phân
biệt được, hình chiếu đó chính là Vị Ương sơn mạch.
Ngoại trừ lớn nhỏ, những cái khác đều giống như đúc.
Từng cọng cây ngọn cỏ ở bên trên, mỗi một ngọn núi một hòn đá, bao gồm
cả phi điểu trên bầu trời, còn có thành trì cùng với kiến trúc tông môn dưới núi,
toàn bộ đều nhất trí cùng bên ngoài.
Toàn bộ vạn vật tồn tại ở Vị Ương sơn mạch, hình chiếu của bọn họ đều
xuất hiện ở trong nơi này.
Cũng đã bao hàm cả những chúng sinh ở đây!
Phàm tục cũng tốt, tu sĩ cũng được, đều là như thế.
Vả lại đều đang vận hành, dường như nơi này là hình ảnh thu nhỏ theo thời
gian thực của toàn bộ Vị Ương sơn mạch.
Dù là đám người Hứa Thanh cũng ở trong đó, đội ngũ đón dâu rời khỏi Âm
Dương Hoa Gian tông cũng tương tự có thể thấy được.
Càng kinh người hơn là, trên người những hình chiếu vạn vật chúng sinh
này đều tồn tại một sợi dây tơ, giống như kết nối cùng với vận mệnh của bọn họ
vậy, tung bay ở bên trong động quật trong thân núi.
Vô tận sợi tơ, rập rạp vô số, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, mà quỷ dị hơn chính
là lão giả năm màu khoanh chân ngồi chỗ cao nhất, hai tay của lão giơ lên, đang
không ngừng vung vẩy.
Dưới sự chấn động từ lão giả, sợi tơ đến từ vạn vật chúng sinh trong Vị
Ương sơn mạch từ trong lay động riêng phần mình va chạm, giao thoa lẫn nhau.
Duyên phận vốn không nên sinh ra cũng bởi vậy mà sinh ra, cảm xúc vốn
không nên tồn tại cũng bởi vậy mà xuất hiện, quan hệ vốn không nên xuất hiện
không khỏi hình thành.
Vận mệnh vạn vật chúng sinh bị cải biến, quỹ tích nhân sinh bị ảnh hưởng,
hết thảy tất cả, đều phải tiến hành dựa theo ý nghĩ của lão giả này, giống như Vị
Ương sơn mạch đã trở thành một tuồng kịch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.