Quang Âm Chi Ngoại
Lão giả, chính là người sáng lập ra tuồng kịch này, từng tồn tại bên trong
tuồng kịch, đều là nhân vật lão đắp nặn.
Mặc dù bọn họ bảo lưu ký ức cùng nhân cách nguyên bản, nhưng lại phải
dựa theo kịch bản mà đi hết quãng đời còn lại, từ đó đản sinh ra vô số tia lửa
nhân sinh, như là pháo hoa phóng xuất ra tia sáng rực rỡ tươi đẹp, cho đến khi
tạo thành một con rồi lại một con Vũ Điệp, bay về bốn phía.
Có con bay múa bên trong thân núi hang đá, có con thì xuyên thẳng qua núi
đá, bay ra bên ngoài.
Những con Vũ Điệp kia tản mát ra lực lượng kỳ dị, những nơi đi qua, bụi
phấn giống như mộng ảo, bao phủ Vị Ương sơn mạch.
Thỉnh thoảng bên ngoài phiến khu vực này sẽ có một chút người từ bên
ngoài đến xuất hiện, nhưng lúc bọn họ đi vào phạm vi Vị Ương sơn mạch, hình
chiếu của bọn họ sẽ lập tức xuất hiện ở trong nơi này, đỉnh đầu sẽ xuất hiện sợi
tơ, gia nhập vào bên trong tràng kịch của lão giả.
Vận mệnh của bọn họ, cũng ở trong nháy mắt đó, được trao cho sứ mạng
mới.
Lão giả thi thoảng có thể từ trong trạng thái khoanh chân đứng lên, lấy tư
thế quái dị hoạt động bên trong hang đá này.
Lão vung vẩy tứ chi, những sợi tơ chúng sinh lay động kịch liệt, nét mặt của
lão thay đổi, vận mệnh vạn vật lập tức giao thoa, từng màn cố sự oán hận tình
cừu cũng bởi vậy mà hình thành.
Lão là người sáng tạo ra tràng kịch này, nhưng lão cũng là một người bên
trong tuồng kịch, bản thân dung nhập ở bên trong, dùng tính mạng để tiến hành
một trận vũ đạo.
Tất cả những thứ này, vừa quỷ dị nhưng đồng thời cũng làm cho người ta có
một loại cảm giác vô cùng thành kính.
Bởi vì, đây là Tế Vũ của Âm Dương Hoa Gian tông!
Tế Vũ, không phải vũ đạo cho người Thần Điện, mà là hiến vũ đạo cho
Thần Linh, từ đó lấy lòng Thần Linh.
Nó có ở trong rất nhiều đại vực có Thần Linh, mà tồn tại kia là bởi vì tập
tính của nhiều Thần Linh là thích ngủ say, giống như là Xích Mẫu vậy.
Chỉ bất quá trước kia Xích Mẫu ngủ say là có thể tùy thời thức tỉnh, mà
trạng thái bây giờ rất khó nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng vô luận như thế nào, vào lúc Thần Linh ngủ say, sẽ tràn ra lực lượng
của mộng cảnh, mà mộng của Thần Linh chính là năng lực đầu nguồn của Tế
Vũ, bọn họ sẽ mượn nhờ mộng của Thần Linh, bao phủ một khu vực.
Bên trong phiến khu vực này, hết thảy đều sẽ bị ảnh hưởng, vận mệnh cũng
tốt, nhân sinh cũng được, vạn vật chúng sinh ở trên suy nghĩ đều sẽ có lỗ hổng
gây biến đổi, Tế Vũ cần dựa theo ý nghĩ của mình đan dệt, tiến tới hình thành
một cái giấc mộng năm màu rực rỡ chân thật.
Giấc mộng này, lúc Thần Linh đang ngủ say sẽ không cách nào cảm giác,
chỉ có một khắc thức tỉnh mới có thể phát hiện, từ đó hiểu ra.
Nếu như là vui thích, Thần Linh sẽ chúc phúc.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Âm Dương Hoa Gian tông có đông đảo
phân tông.
Trong từng cái phân tông, đều tồn tại một vị Tế Vũ giả, căn cứ tu vi cùng
chúc phúc trước kia, năng lực cùng phạm vi bọn họ có thể hiện ra cũng đều
không giống nhau.
Mộng của Thần Linh ở chỗ Vị Ương sơn mạch này, lão giả ấy thân là người
sáng lập, lão cho rằng Thần Linh sẽ thích lần Tế Vũ của mình.
"Nhất là mấy người từ ngoài đến, khiến cho giấc mộng này....."
"Càng thú vị."
Lão giả lại khoanh chân ngồi xuống, trong mắt mang theo ý vị thâm trường,
khàn khàn mở miệng.
Giờ phút này, ba chữ đồng dạng cũng được đội trưởng ở bên trong kiệu nhẹ
nhạng nói ra.
Trên mặt của y đồng dạng là nụ cười ý vị thâm trường, nhưng tất cả thứ này
chỉ chợt hiện liền lập tức trôi qua, đội trưởng duỗi lưng một cái, đảo đôi mắt đẹp
nhìn qua bốn phía, rơi đến trên người một tên thị vệ bên cạnh.
Tên thị vệ kia mặt không cảm xúc, lặng lẽ đi theo, chính là Hứa Thanh cải
trang.
Đầu óc Hứa Thanh có chút loạn, hắn cảm thấy hết thảy đều có chút không
đúng, quá thuận lợi chỉ là một phương diện.
Lại giống như lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn lên một con phi điểu trên bầu
trời.
Con phi điểu đó đã dừng lại ở trên không trung mấy hơi thở, thật giống như
bị cắm treo cứng ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Trong một cái chớp mắt này, cảm giác mê muội lại lần nữa hiện ra trước mắt
Hứa Thanh, cảm giác trùng lặp từ mãnh liệt biến thành yếu ớt, cho đến khi khôi
phục lại, con phi điểu kia liền giống như chưa từng dừng lại vậy, đã sớm bay xa.
Hứa Thanh nheo mắt lại, bỗng nhiên giơ tay phải lên, trảo một cái về phía
con phi điểu bay xa, hắn muốn nhìn xem con phi điểu này là thật hay là giả.
Thân thể con phi điểu kia chấn động, bị cải biến quỹ tích, cuốn ngược lại tới
phía của hắn.
Nhưng quỹ tích nháy mắt lại bị thay đổi, ngay khi phi điểu rơi vào trong tay
Hứa Thanh, bốn phía lập tức đột nhiên bắt đầu vặn vẹo mãnh liệt, cảm giác mơ
hồ cùng mê muội lần nữa xuất hiện.
Lần này thậm chí còn muốn kinh người hơn so với lần trước, bởi vì toàn bộ
đội ngũ đón dâu bốn phía rõ ràng vào thời khắc này dừng lại, mỗi người cũng
đều lập tức quay đầu, đồng loạt nhìn về phía Hứa Thanh, biểu cảm chất phác,
ánh mắt ngốc trệ.
Thân thể Hứa Thanh dừng lại, cảm giác trong tay để cho hắn hiểu rõ ràng
con phi điểu này là chân thật, còn có nhịp tim đập cùng nhiệt độ cơ thể tồn tại.
Mà một màn quỷ dị mọi người bốn phía nhìn tới chính mình này, để cho da
đầu của hắn có chút run lên, sau khi trầm mặc hai hơi thở, Hứa Thanh buông
lỏng tay ra, con phi điểu kia nhanh chóng bay lên trên không, rõ ràng lại trở về
vị trí nguyên bản, tiếp tục dựa theo quỹ tích trước kia, bay về phía trước.
Dường như, vận mệnh của nó sớm đã được định trước.
Toàn bộ người chung quanh cũng đều quay đầu, giống như cái gì cũng chưa
từng phát sinh vậy, đi về phía trước như cũ, biểu cảm cũng là ngay lập tức khôi
phục, vui sướng hớn hở.
Khúc nhạc tiếp diễn, tiếp tục vung hoa.
Duy chỉ có Hứa Thanh nơi đây, trong lòng nổi lên cảm giác tim đập nhanh
mãnh liệt, nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng nhìn qua Hứa Thanh, ý vị thâm trường.
Ánh mắt đó, để cho Hứa Thanh theo bản năng nhớ tới đội trưởng nhiều lần
đã từng nói qua một câu.
"Tiểu Thanh, tin ta là được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.