Quang Âm Chi Ngoại
Những con nhuyễn trùng màu nâu kia phát ra tiếng kêu thê lương, toàn bộ
tan vỡ, hóa thành hỏa vũ tung bay trên đại địa, ngay tiếp theo tu sĩ độc nhãn
cũng điên cuồng phun máu tươi, thần sắc hoảng sợ dĩ nhiên đã đạt đến cực hạn.
"Tiền bối, ta sai rồi, ta sai rồi!"
Gã vừa cấp tốc lui về phía sau, vừa kêu rên lên, khiếp sợ cuộn trào trong
lòng sớm đã hóa thành sóng to gió lớn, bao phủ tâm thần.
Gã nằm mơ cũng không ngờ, mình chỉ là ra ngoài một lần, thế mà lại gặp
được một lão quái vật kinh khủng như thế này.
Mà đối phương rõ ràng mạnh như vậy, lúc trước lại khách khí đến thế, tạo ra
cho mình ảo giác, quá phận nhất chính là còn ẩn nấp tu vi, khiến cho đáy lòng
của gã tuyệt vọng.
Giờ phút này trong khi kêu rên, ngay cả bảy tám món pháp khí được gã lấy
ra cũng đều vỡ vụn trong tiếng nổ vang, về phần phấn độc..... đối với Hứa
Thanh mà nói, cấp độ độc mà đối phương chế tạo quá thấp.
Nếu so sánh cách vận dụng và lý giải về độc giữa hai người, giống như đệ tử
nhập môn không lâu cùng với lão sư phụ vậy.
Hứa Thanh bỏ qua hết thảy, toàn bộ người dấy lên phong bạo, nổ vang bay
đến, giơ tay phải lên, bỏ qua né tránh và phòng hộ của gã tu sĩ độc nhãn, trong
lúc pháp thuật vỡ vụn và pháp khí tan vỡ, chụp lấy cổ tên tu sĩ độc nhãn.
Tên tu sĩ độc nhãn này hét lớn một tiếng, bảy Nguyên Anh tam kiếp trong
cơ thể bộc phát, thân thể bỗng nhiên thuấn di về phía sau, mắt thấy liền thoát
khỏi tay Hứa Thanh.
Nhưng vào lúc này, rất nhiều Thiên Ma thân đột nhiên xuất hiện từ bên
trong hư vô bốn phương, hình thành vòng xoáy, khiến cho hư không nơi đây
vặn vẹo, ảnh hưởng làm cho hiệu quả thuấn di của tên độc nhãn bị quấy nhiễu,
xuất hiện một chút chậm chạp.
Chút chậm chạp này, chính là sinh tử.
Trong chớp mắt, dưới tốc độ cực hạn của Hứa Thanh, tay phải của hắn lập
tức túm được cổ của tên tu sĩ độc nhãn, không có bất kỳ dừng lại nào, hung
hăng nhấn một cái xuống mặt đất.
Núi đá nổ vang vỡ vụn, hình thành một cái hố to.
Thân thể tên tu sĩ độc nhãn tựa như một con búp bê vải, bị Hứa Thanh ấn
vào trong đó, mất đi hết thảy lực chống cự, trong mắt lộ ra hoảng sợ mãnh liệt,
cấp tốc mở miệng.
"Tiền bối bớt giận! Ta sai rồi! Ta biết rõ tiền bối ngươi muốn hỏi điều gì, ta
biết rõ, ta biết rõ tất cả!!"
Biểu cảm Hứa Thanh lạnh như băng, hắn luôn luôn có quan điểm nếu người
không phạm ta, thì ta không phạm người, nhưng rõ ràng tên này đã ác ý với hắn
trước.
Giờ phút này trong mắt Hứa Thanh lóe lên sát cơ, tâm thần của tên tu sĩ độc
nhãn cũng bị hù dọa sắp tan vỡ, cấp tốc mở miệng.
"Có phải tiền bối cũng muốn hỏi thăm về Nghịch Nguyệt Điện đúng
không?"
"Hồng Nguyệt cũng không phải là vĩnh hằng, hy vọng vĩnh viễn trường
tồn!!"
Hứa Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn tên tu sĩ độc nhãn này.
Đáy lòng tu sĩ độc nhãn run rẩy, thực tế thì lúc trước khi lần đầu tiên nhìn
thấy Hứa Thanh, gã liền nhìn ra đối phương là người đến từ bên ngoài, mà
thông thường người đến từ bên ngoài tới trong nơi này, phần lớn đều là vì gia
nhập Nghịch Nguyệt Điện.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng bây giờ dưới nguy cơ sinh tử gã cũng
bất chấp hết rồi, còn nước còn tát, nói ra ám hiệu, sau đó nhanh chóng quan sát
ánh mắt Hứa Thanh, nhưng đáng tiếc, gã không có nhìn ra quá nhiều từ bên
trong.
Nhưng gã phát hiện một chút, đó chính là đối phương không lập tức giết
chết chính mình, vì vậy liền nhanh chóng mở miệng.
"Tiền bối, ta chính là người Nghịch Nguyệt Điện, mọi người là người một
nhà, có phải ngài cũng muốn gia nhập Nghịch Nguyệt Điện hay không? Ta có
thể hỗ trợ."
Ánh mắt Hứa Thanh vẫn lạnh lùng như trước, nếu như Nghịch Nguyệt Điện
đều là loại hàng như tên này, hắn cũng không muốn gia nhập cái tổ chức đó như
ý định lúc trước nữa.
"Tiền bối ngài chỉ cần ở trong phạm vi Khổ Sinh sơn mạch này, xuất ra một
tấm gương, tùy tiện tấm gương nào cũng được, ngươi nói ra ám hiệu Nghịch
Nguyệt Điện chúng ta với tấm gương, có thể mở ra khảo hạch Nghịch Nguyệt
Điện."
"Một khi thông qua khảo hạch, tiền bối ngài tùy thời ở bất kỳ địa phương
nào, chỉ cần có tấm gương, ngài liền có thể lập tức vào Nghịch Nguyệt Điện!"
Tên tu sĩ độc nhãn run giọng mở miệng, nhưng sau khi gã nói xong, trong
lòng liền thất kinh một cái, phát hiện trong lời nói của mình có chỗ thiếu
khuyết, nhưng chỉ có thể kiên trì chờ mong Hứa Thanh không phát hiện.
"Nếu thật sự như thế, vừa rồi ngươi hà tất phải trốn, không xuất kính ra?"
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Tên độc nhãn cười khổ, càng thêm kiêng kị đối với người trước mắt này,
đây chính là một chỗ sơ hở trong lúc lo lắng nói ra vừa rồi của gã.
"Tiền bối, ta... Ta còn trong thời kỳ khảo hạch, còn chưa có thông qua..."
Nói xong, gã biết rõ người trước mắt không hề giảm bớt sát cơ, vì bảo vệ
tính mạng, gã vội vàng truyền ra lời nói.
"Tiền bối, hết thảy phương pháp ta vừa nói ra, tất cả đều là thật, lúc trước là
do ta mù một mắt nên mới nhận định không chuẩn, ta sai rồi, tiền bối!"
Tên tu sĩ độc nhãn này cũng là loại người hung ác, giờ phút này vừa xin lỗi,
đồng thời trong cơ thể lại cuộn mình, trực tiếp tràn ra một đạo Nguyên Anh từ
thiên linh, hiện ra trước mặt Hứa Thanh, tự động vỡ vụn.
"Tiền bối, ta toái một Anh, để biểu thị áy náy của mình!"
Tên tu sĩ độc nhãn run rẩy, khóe miệng tràn ra máu tươi, khí tức uể oải
không ít.
Hứa Thanh nhíu mày, hắn cảm thấy có chút lãng phí, lạnh giọng mở miệng.
"Nếu như loại phương pháp xử lý đơn giản thế này, là có thể thành lập liên
hệ cùng Nghịch Nguyệt Điện, vậy tại sao Hồng Nguyệt Thần Điện không phong
tỏa nơi đây?"
Tên tu sĩ độc nhãn sững sờ, chuyện này rõ ràng thuộc về thường thức, vậy
mà đối phương lại không biết hay tự suy luận ra được, nhưng gã cũng không
dám suy nghĩ nhiều, vội vàng trả lời.
"Tiền bối, trong toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, có tổng cộng chín đạo cửa vào
Nghịch Nguyệt Điện, nơi đây chỉ là một trong số, mà trước kia Hồng Nguyệt
Thần Điện đã từng phong tỏa địa phương khác, nhưng chỉ cần phong bế là cửa
vào sẽ tan biến, xuất hiện ở chỗ khác."
"Cửa vào của Nghịch Nguyệt Điện là xuất hiện ngẫu nhiên, cho nên căn bản
là không phòng được, không bằng cứ để cho nó cố định, càng dễ giám sát hơn."
Trong lúc nói, tên tu sĩ độc nhãn cẩn thận nhìn về phía Hứa Thanh, vẻ mặt
mang theo nịnh nọt, giờ phút này trong đầu gã tràn ngập ý nghĩ làm như thế nào
để có thể giữ tính mạng, vì vậy sau khi chú ý thấy sát cơ của Hứa Thanh vẫn
còn, gã hung hăng nghiến răng, lại lần tràn ra một đạo Nguyên Anh.
Ngay ở trước mặt Hứa Thanh, phịch một tiếng vỡ vụn ra.
"Tiền bối... Ta lại toái một Anh để bày tỏ xin lỗi với ngài... Ta thật sự biết
sai rồi."
Đáy lòng tên tu sĩ độc nhãn kêu rên, sắc mặt trắng bệch, liên tục tự vỡ hai
đạo Nguyên Anh, đối với gã mà nói đã là trọng thương, khí tức suy yếu tột
cùng, thoạt nhìn có loại cảm giác hấp hối, nhưng vẫn cố gắng lộ ra thành ý của
mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.