Quang Âm Chi Ngoại
Một màn này, khiến cho Linh Nhi nhìn qua cũng đều trở nên mềm lòng một
chút, khẽ truyền âm với Hứa Thanh.
"Hứa Thanh ca ca, người này cũng thật đáng thương, hay là ngươi thử lấy
thêm mấy đạo Nguyên Anh của gã, nhìn xem gã có phải đang giả bộ hay không,
nếu như không phải, vậy liền cho gã thoải mái một chút đi."
Hứa Thanh nghe vậy liền đồng ý, đối với kẻ chủ động ra tay với mình, trừ
phi hắn không làm được, còn không, trước giờ hắn đều không có thói quen
phóng sinh.
Vì vậy không đợi tên tu sĩ độc nhãn tiếp tục mở miệng, tay phải của hắn
chợt quỷ u hóa, xuyên thấu thân thể tên này, trực tiếp móc ra năm đạo Nguyên
Anh còn lại của gã, bỗng nhiên bóp nát.
Trong tiếng nổ vang, năm đạo Nguyên Anh tiêu tán, Thiên Mệnh trong đó
dung nhập vào trong cơ thể Hứa Thanh, nhưng mà số lượng cũng rất ít, sau khi
hóa thành Thiên Ma thân, sát khí lại càng đậm hơn so với trước kia.
Mà tên tu sĩ độc nhãn kia lại càng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau
khi mất đi toàn bộ Nguyên Anh, cả người gã liền có thở ra nhưng không có hít
vào nữa rồi.
Mắt thấy như thế, Hứa Thanh xác định thành ý của gã, cho gã một cái kết
thống khoái.
Một dao cắt qua cổ.
Sau đó phất tay khiến thân thể của gã tan vỡ, trở thành tro bụi.
Đối phương nhìn như nhân tộc, nhưng lúc ra tay Hứa Thanh liền phát hiện,
tên này là dị tộc, mà thật ra bất kể là tộc gì, cũng không có quan hệ gì với sinh
tử cả.
Nếu như tu vi Hứa Thanh yếu, như vậy bây giờ người thê thảm chính là hắn,
Linh Nhi cũng sẽ bị cướp đi, kết cục càng thêm đau khổ.
Giờ phút này sau khi xử lý xong, Hứa Thanh nhặt túi trữ vật lên, đứng dậy
nhoáng một cái rời khỏi nơi đây.
Cùng lúc đó, bên trong động phủ trong một hang đá cách nơi hai người giao
chiến mấy trăm dặm, có một lão giả đang khoanh chân ngồi ở chỗ đó.
Quần áo của lão giả này cũng là bao phủ toàn thân, nhưng lại lộ ra gương
mặt tràn đầy nếp nhăn.
Giờ phút này lão chợt mở mắt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân
thể lay động, giơ tay vịn nham thạch bên người, lồng ngực cuộn mình, vẫn nhịn
không được lần nữa phun ra máu tươi.
Sau khi liên tiếp phun ra bảy tám ngụm, thân thể của lão run rẩy, trong mắt
lộ ra sợ hãi mãnh liệt đến cực hạn, nhanh chóng quay đầu nhìn xa xa.
"Cuối cùng tránh được một kiếp, chính là đại giới quá lớn... Bộ Khiên Dẫn
thân kia của ta....."
Lão giả đắng chát, lão thân là Khiên Dẫn tộc, có được lực lượng thiên phú
giết chết địch nhân sau đó luyện thành thây khô, từ đó lấp vào huyết nhục của
mình, tiến hành luyện hóa, sau đó khiến nó trở thành một bộ Khiên Dẫn thân
đặc thù của tộc bọn họ.
Bộ Khiên Dẫn thân này không sai biệt lắm cùng với phân thân, nhưng càng
thêm linh hoạt, vả lại rất khó bị nhìn ra manh mối.
Ngày bình thường lão dùng phương pháp này, đã lấy được không ít thu
hoạch.
Đây cũng là dựa chỗ vào của lão, trước kia gặp phải cường giả cũng đều làm
như vậy để chạy trốn khỏi chết, chỉ bất quá bộ Khiên Dẫn thân hi sinh lần này,
là bộ chính mà lão tế luyện chủ yếu, tương liên cùng tâm thần, Khiên Dẫn thân
tử vong khiến cho lão bị tổn thương cực lớn.
Giờ phút này lục phủ ngũ tạng đều đã vỡ vụn, thương thế nghiêm trọng.
Mặt khác, lão cảm thấy cường giả hôm nay mình gặp không giống với
những người trước kia, cái loại cảm giác hãi hùng khiếp vía kia vô cùng mãnh
liệt.
"Không được, lấy sự khôn khéo của người nọ, vẫn có khả năng nhất định
nhìn ra manh mối."
Lão giả tim đập nhanh, nghiến răng nhoáng một cái, cố nén trọng thương
lao ra, không dám lưu lại ở nơi này, nhanh chóng bỏ chạy về xa xa, càng dùng
đủ loại biện pháp để ẩn nấp.
Mà sau khi lão chạy trốn được một canh giờ, bên ngoài chỗ động quật này
lập tức xuất hiện thân ảnh Hứa Thanh, Ảnh Tử đi đầu thăm dò, sau khi xem xét
một phen, Hứa Thanh đi vào bên trong nhìn chằm chằm máu tươi trên mặt đất,
hừ lạnh một tiếng.
Lúc trước sau khi hắn giết chết đối phương rồi rời đi, trong lòng luôn cảm
thấy có chút không đúng, bên trong Nguyên Anh của đối phương ẩn chứa quá ít
Thiên Mệnh, mà Thiên Ma thân hóa thành lại có sát khí rất nặng.
Điều này khiến hắn nhớ tới những thứ pháp khí ngổn ngang, cùng với một
màn đối phương ra tay biến người khác thành thây khô và phong ấn Nguyên
Anh lúc trước, vì vậy Hứa Thanh hoài nghi kẻ mình giết chết, có thể không phải
là bản thể của tên kia.
Dẫu sao tộc quần khác biệt, cũng có đủ loại thiên phú quỷ dị, bất cứ chuyện
gì cũng đều có thể xuất hiện, cho nên Hứa Thanh một đường tản ra cảm giác,
mượn nhờ Thiên Ma thân do Nguyên Anh đối phương biến thành, cảm ứng từ
trong tối tăm tìm tới nơi này.
"Trốn rất nhanh."
Hứa Thanh đi ra khỏi động phủ, lạnh nhạt nhìn bốn phương, hiển nhiên sau
nhiều lần đối phương ẩn nấp, nhất là thanh phong gào thét khiến hết thảy mông
lung, Thiên Ma thân cũng không cách nào lần nữa cảm ứng tung tích của đối
phương.
"Tính là gã gặp may mắn, lần sau sẽ giết chết." Hứa Thanh quay người, bay
thẳng đến xa xa rời khỏi nơi đây, sau đó hắn tìm một vùng núi hẻo lánh, kiểm
tra bốn phía không đáng ngại, trong mắt lộ ra suy tư.
Hắn đang cân nhắc trình độ chân thật trong lời nói của đối phương, từ luận
chứng mà xét, lúc đó đối phương sẽ đặt ưu tiên lên đầu là bảo vệ tính mạng
cùng với không để bí mật bản thể tồn tại bị phát hiện.
Thông thường dưới loại tình huống thế này, đều sẽ lựa chọn nói ra lời thật,
từ đó che giấu bí mật khác, nếu như là nói dối, một khi bị hoài nghi, thì ngay
tiếp theo sẽ hoài nghi hết thảy mọi thứ còn lại.
"Cho nên, đại khái là chân thật, có thể thử một lần!"
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra quyết đoán, lấy ra một tấm gương.
Sau khi giết những tên Kính Ảnh Tộc, Hứa Thanh cũng có giữ lại một số
tấm gương trên người những tu sĩ này, vốn là chuẩn bị nghiên cứu, giờ phút này
lấy ra một cái, dựa theo phương pháp như lời tên tu sĩ độc nhãn kia, bắt đầu thử
nghiệm.
"Hồng Nguyệt cũng không phải là vĩnh hằng, hy vọng vĩnh viễn trường
tồn!"
Hầu như ngay khi Hứa Thanh truyền ra lời nói, tấm gương trong tay bỗng
nhiên rung động lắc lư, một cỗ ý chí mênh mông như trời lập tức vang vọng
trong đầu Hứa Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.