Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1390: Rút râu miệng hổ, động thổ Thái Tuế (3)



Linh Nhi nở nụ cười, xử lý cái ghế vỡ vụn trên mặt đất, sau đó lại nói một

câu.

"Đúng rồi, nhớ kỹ lấy thêm ba cái ghế trở về."

Lão tổ Kim Cương Tông trừng mắt nhìn, vội vàng vâng dạ.

"Ừm, ta nghĩ xem, ngươi bắt thêm mấy cái đầu của bọn chúng về là được,

đưa cho Hứa Thanh ca ca nghiên cứu."

Linh Nhi lại dặn dò một câu.

Hứa Thanh ở sau nhà ngẩng đầu, ánh mắt dịch chuyển khỏi trên người con

bò cạp tu vi Kim Đan bị giải phẩu một nửa trước mặt, nhìn qua phía ngoài, đáy

lòng nổi lên ấm áp đối với sự tri kỷ của Linh Nhi.

Dù sao hắn thật sự đã có chút ngán với nghiên cứu hung thú.

Giờ phút này con bò cạp lớn phía trước Hứa Thanh còn chưa có chết, trong

mắt lộ ra hoảng sợ cùng tuyệt vọng, trong nhận thức của nó, nhân tộc trước mắt

này vô cùng kinh khủng, nó là bị sống sờ sờ cắt tươi thân thể.

Mà chấn động ở trong đó đều bị ẩn nấp, người bên ngoài không phát hiện

được.

Nếu không cái tên tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn của Khô Lâu Minh nhất

định sẽ bị hù dọa, lập tức bại liệt, hối hận khi đi vào nơi đây.

"Là thời điểm nghiên cứu một chút nguyền rủa trong cơ thể những tu sĩ đó

rồi." Hứa Thanh thì thào trong lòng, giơ tay lên bóp chặt đầu con bò cạp, kết

thúc tánh mạng của nó.

Trong đêm, bầu trời lờ mờ càng lúc càng đen nhánh, một đạo ô quang mau

chóng bay ra từ trong tiệm thuốc, tốc độ kinh người, xuyên thẳng qua lại giữa

thiên địa, chính là lão tổ Kim Cương Tông.

Lão khống chế xương cá Thần Linh, bay thẳng đến chỗ tiểu thế lực của

người đến ban ngày.

"Tiểu Ảnh ngày bình thường ngốc ngốc, nhưng nó đi một nước cờ đúng rồi,

đó chính là nịnh nọt chủ mẫu...."

"Chuyện này là ta sơ sót, ngay từ đầu không nhìn ra tiểu nha đầu kia ngày

bình thường trông có vẻ khờ khạo ngây ngô, nhưng trên thực tế tâm cũng đen

tương tự như là sát tinh."

"Ở bên trong sách cổ, những chủ mẫu như vậy đều là nhân vật không dễ

chọc."

"Tiểu Ảnh đã có chỗ dựa, dạo gần đây cũng trở nên lớn lối."

Lão tổ Kim Cương Tông nhớ lại từng màn về Linh Nhi, càng lúc càng cảm

giác đối phương không phải đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy, vì vậy đáy lòng

hạ quyết tâm, về sau cũng phải nịnh nọt nhiều hơn mới phải.

"Bất quá ta mất đi tiên cơ cũng không sao cả, đợi sau khi trở lại Phong Hải

Quận, ta lại đi nịnh nọt những vị chủ mẫu khác."

"Như vậy nếu như có một ngày sát tinh nhìn ta không vừa mắt, ta cũng có

một át chủ bài để bảo vệ tính mạng."

Lão tổ Kim Cương Tông suy nghĩ ngàn vạn, một đường phá không, rất

nhanh liền rời khỏi thổ thành, đi đến nơi ở của cái tiểu thế lực gần đó.

Nhưng không đợi lão tới gần, thần sắc liền hơi động, cảm nhận được mùi

máu tươi.

Lão tổ Kim Cương Tông đáy lòng kêu nhẹ, mặc dù đối diện trong mắt lão

đều có thể lập tức giết, nhưng lão vẫn bảo trì cẩn thận, ẩn nấp tung tích chậm rãi

tới gần, cho đến khi bay một vòng chung quanh nơi này, trong tầm mắt của lão,

khắp mặt đất đều là thi thể.

Toàn bộ tu sĩ của cái tiểu thế lực này, đều đã bị người ta đồ sát, không một

người sống, vật phẩm trong đó cũng đã bị cướp sạch không còn.

"Nhìn bộ dạng này, thời gian tử vong là vào nửa canh giờ trước, vả lại tu vi

người ra tay ít nhất cũng là Kim Đan, sau khi đến liền một đường nhanh chóng

chém giết....."

Lão tổ Kim Cương Tông suy tư một phen, quay người rời khỏi nơi đây, sau

khi về tới tiệm thuốc lão liền lập tức nói ra hết thảy những thứ nhìn thấy cùng

với phân tích của mình cho Linh Nhi cùng với Hứa Thanh.

Linh Nhi kinh ngạc, Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, khả năng trùng hợp

của việc này là không lớn, ngược lại là có một loại cảm giác cố ý làm ra.

Mà đáp án cũng xuất hiện ngay ngày hôm sau.

Sáng sớm, tiệm thuốc còn chưa mở ra, bên ngoài đã hai người đứng ở nơi

đó, cung kính chờ đợi.

Ngay khi Linh Nhi mở cửa hàng ra, hai người này liền cúi đầu về phía Linh

Nhi.

"Gặp qua chưởng quầy, không biết đại sư có ở trong không?"

Linh Nhi trừng mắt nhìn, ánh mắt đảo qua trên người hai người này.

Một người trong đó nàng đã gặp qua, chính là thiếu niên nhân tộc mua đi

Giải Độc đan kia, mà trung niên mặc trường bào màu xanh bên cạnh, trên người

có vẻ nho nhã, quần áo rõ ràng khác biệt cùng với những người khác ở nơi đây.

Tu vi cũng không tầm thường, thuộc về Kim Đan hậu kỳ, vả lại hình như

không phải đột phá đã lâu.

Người mở miệng nói với nàng đúng là người trung niên Kim Đan, thiếu niên

bên cạnh thần sắc câu nệ, ánh mắt liếc về phía chỗ Hứa Thanh ở sau nhà, mắt

thấy như thế, trung niên kia lần nữa cúi đầu về phía sau nhà, cung kính truyền ra

lời nói.

"Đại sư, hôm qua người Khô Lâu Minh trêu chọc ngài, ta đã đi xóa sổ bọn

chúng, đây là tài sản và đan dược ta vơ vét được từ chỗ bọn chúng."

Người tu sĩ Kim Đan lấy ra một cái túi, dùng hai tay đưa về phía Linh Nhi.

Ánh mắt Linh Nhi sáng lên, đêm qua nàng thủy chung cân nhắc về đan

dược, luôn cảm thấy mình lỗ vốn, nhưng lúc này nàng cũng không có lập tức ra

tay đi lấy, mà đợi Hứa Thanh đáp lại.

Nàng biết tính cách của Hứa Thanh ca ca, hiểu rõ có một số việc không phải

mình có thể làm chủ.

"Mời vào."

Một lát, trong phòng phía sau truyền ra giọng nói của Hứa Thanh.

Linh Nhi lui ra phía sau vài bước, hai người ở cửa ra vào cung kính bước

vào, đứng ở một bên nhìn màn cửa sau nhà, cũng không có bất kỳ cử động dò

xét nào.

Loại hành động thấu tình đạt lý như vậy, Hứa Thanh cũng không tiện không

hiện thân, vì vậy liền từ sau nhà đi ra, nhìn qua hai người.

Thấy Hứa Thanh trẻ tuổi, trong mắt người tu sĩ Kim Đan liền lộ ra kỳ mang,

nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến thái độ của gã, giờ phút này thần sắc

của gã nghiêm túc, chắp tay về phía Hứa Thanh, nói rõ ý đồ đến.

"Bái kiến đại sư."

"Tại hạ là Trần Phàm Trác, tông chủ Nhuận Thổ Tông gần đây, đây là đệ tử

tông ta, ta cũng là từ chỗ của gã mới biết được y thuật của đại sư."

"Mạo muội tới đây, là bởi vì toàn bộ đệ tử của tông ta đều đã trúng độc,

ngay cả Trần mỗ cũng là như thế, xin hỏi đại sư có còn Giải Độc đan hay

không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.