Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1393: Ngươi sợ, ta cũng sợ (2)



Thời gian cứ như vậy ngày từng ngày trôi qua.

Linh Nhi không cần mỗi lần cũng đi theo, có ấn ký của nàng ở đây, Hứa

Thanh một mình cũng có thể đi vào bên trong, cho nên Linh Nhi quay trở lại

mở cửa tiệm thuốc.

Chỉ bất quá thi thoảng nàng vẫn sẽ quay lại nhìn sau nhà, chú ý tới tiến triển

của Hứa Thanh ca ca.

”Nghịch Nguyệt Điện này cũng thật là khó, lấy năng lực của Hứa Thanh ca

ca cũng lâu như vậy đều chưa vào được." Linh Nhi cảm khái trong lòng, mà

cùng loại thổn thức, cũng nhiều lần bay lên ở trong lòng Hứa Thanh.

Nửa tháng sau, trong tiếng nổ vang càng lúc càng mãnh liệt, lúc con đường

đào thông đến Nghịch Nguyệt Điện sắp đạt tới 3000 trượng, Hứa Thanh lần nữa

trở về tiệm thuốc, một khắc xuất hiện, hắn ngay cả thở cũng không kịp, lập tức

khoanh chân ngồi xuống, trong mắt đã có tơ máu.

"Chỉ mới mở được ba thành, cách điểm cuối cùng còn hơn bảy nghìn

trượng."

"Những người có thể tiến vào Nghịch Nguyệt Điện, mỗi người nhất định

đều là cường giả tuyệt thế, ít nhất đều là Linh Tàng?"

Đáy lòng Hứa Thanh dâng lên kính sợ, cũng càng lúc càng thêm chờ mong

đối với cái tổ chức này, hắn cảm thấy người có thể thuận lợi thông qua hạng

mục khảo hạch thứ ba, đánh mở ra con đường này, bất kỳ một ai, cũng đều

không phải hạng người tầm thường.

"Ta cũng có thể!"

Thần sắc Hứa Thanh hiện lên vẻ quyết đoán, sau khi nghỉ ngơi xong lại lần

nữa bước vào tấm gương, tiếp tục tiến tới.

Lập đi lập lại một hành động, cũng khiến cho Hứa Thanh nhận được rèn

luyện, dưới quá trình liên tục đè ép, nhục thể của hắn cũng trở nên càng thêm

cường hãn, độ rộng chống lên sau khi thân thể bành trướng cũng tăng từ nửa

trượng lên đến một trượng.

Kể từ đó, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn rất nhiều, cho đến khi lại trôi qua

nửa tháng, hắn đã thành công đánh mở thông đạo tới phạm vi tám nghìn trượng.

Hắn đứng ở nơi đó, quay lại nhìn đằng xa phía sau, chỉ cảm thấy vô cùng

gian khổ, sau đó lại ngẩng đầu cảm giác tới ngoài 2000 trượng, đáy lòng càng

lúc càng kính sợ hơn đối với người bên trong Nghịch Nguyệt Điện.

"Còn 2000 trượng nữa, hy vọng chỗ đó chính là Nghịch Nguyệt Điện!"

Xa xa, cuối con đường bị Hứa Thanh cưỡng ép mở ra này, nơi đó đích xác là

kết nối cùng với Nghịch Nguyệt Điện.

Nghịch Nguyệt Điện là một cái không gian đơn độc, bên trong mênh mông

kinh người, tồn tại một tòa cự sơn to tới mức không cách nào hình dung.

Có mười vạn miếu thờ cổ xưa được xây dựng ở phía trên tòa cự sơn này, tuy

giữa nhau có khoảng cách, nhưng từ xa nhìn lại vẫn thấy rập rạp vô số như cũ.

Mỗi một tòa miếu thờ trong đó đều tràn đầy ý vị tang thương, dường như

năm tháng trường hà thủy chung chảy xuôi không biết bao lâu ở nơi này.

Những tòa miếu thờ kia có cái lập lòe tia sáng, có cái một mảnh đen nhánh,

mà những tòa miếu thờ có tia sáng là hình như bên trong đặt pho tượng, tràn ra

ánh sáng.

Thi thoảng lại có pho tượng đi ra từ bên trong miếu thờ, bay lượn ở bên

trong phiến thiên địa này, đi đến những tòa miếu thờ khác.

Bọn họ thường thường toàn thân đều bao phủ ánh sáng nhu hòa, bản thân

dâng lên cảm giác thần thánh, tạo hình khác nhau, từ xa nhìn lại, tựa như ngàn

vạn Thần Ma.

Mà ở dưới đáy tòa cự sơn này, chỗ đó có nhiều miếu thờ nhất, một nửa ảm

đạm, một nửa phát sáng.

Trong đó có một tòa miếu thờ nằm ở giữa đông đảo miếu thờ đang lập lòe

phát sáng.

Nó nguyên bản ngang bằng không có gì lạ, thế nhưng trong một tháng này,

lại khiến cho các pho tượng khác bên trong những tòa miếu thờ bốn phía chú ý

tới.

Bởi vì nó quá ồn.

Giờ phút này, lúc Hứa Thanh đang không ngừng mạnh mẽ đập khai thông

đạo, từng tiếng nổ vang cực lớn truyền ra từ bên trong tòa miếu thờ tầm thường

này, khuếch tán tới gần đó, liên tục không ngừng.

"Lại tới!" Bên trong miếu thờ bốn phía lập tức có ba đến năm pho tượng cất

bước đi ra, nhìn hằm hằm đến tòa miều thờ truyền ra tiếng nổ vang.

"Đáng chết, người này mãi không chịu thôi, đây là đang làm cái quái gì!"

"Một tháng rồi đấy, người này nếu muốn đi vào liền nhanh chóng tiến vào,

không ngừng oanh kích ánh sáng tiếp dẫn, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?"

"Bệnh thần kinh!"

"Đầu óc nhất định có vấn đề!"

Theo tiếng nổ vang càng lúc càng mãnh liệt, bên trong những miếu thờ gần

đó lại có càng nhiều pho tượng đi ra hơn nữa, cả đám đều bất đắc dĩ nhìn sang.

"Cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua một màn nào như vậy, đối với

chúng ta mà nói, thông đạo tiếp dẫn không phải cất bước liền có thể ngay lập

tức đi qua sao, người này làm gì mà ầm ĩ như vậy."

"Chẳng lẽ là muốn hiển lộ rõ ràng chiến lực của mình?"

"Nhưng cái này có gì tốt mà hiển lộ, Nghịch Nguyệt Điện nhiều năm vô

chủ, khí linh ngủ say, chỉ cung cấp năng lực cơ bản nhất để bảo trì liên tục vận

hành, cho nên ánh sáng tiếp dẫn này là dựa theo tu vi người khảo hạch mà định

ra, vừa hay khiến người khảo hạch có thể không cần lo lắng mà đi lên."

"Người này chỉ cần cất bước liền có thể đi tới, tại sao lại vừa đi vừa đánh,

bộ dạng giống như vô cùng khó khăn!"

Trong tiếng nghị luận, tiếng nổ vang vẫn còn đang liên tục vang lên, vả lại

càng lúc càng mãnh liệt.

Những pho tượng chung quanh từng cái nhíu mày, nhưng cũng đành chịu,

trước khi miếu thờ chưa được mở ra, bọn họ là không thể vào, vì vậy từng

người cũng chỉ có thể lựa chọn trở về, không đi nghe tiếng nổ vang phiền lòng

kia nữa.

Cũng may lần này cũng không có kéo dài quá lâu, sau khi tiếng nổ vang

vang vọng hai canh giờ, liền an tĩnh lại.

Hứa Thanh mệt rồi.

Hắn thở hổn hển, nhìn khoảng cách hơn một nghìn trượng còn lại, lựa chọn

trở về.

Một cái chớp mắt xuất hiện ở tiệm thuốc sau nhà, trong mắt Hứa Thanh lộ

ra kiên định.

"Nhiều nhất ba bốn ngày, nhất định có thể đánh mở ra!"

Nghĩ đến rốt cuộc có thể vượt qua hạng mục khảo hạch thứ ba, trong lòng

Hứa Thanh rất là cảm khái, hắn cảm thấy quá khó khăn.

"Sau khi tiến vào, cần phải cẩn thận và cảnh giác hơn nữa, người ở bên

trong... Không dễ chọc."

Thần sắc Hứa Thanh ngưng trọng, nhắm mắt đả tọa, lúc nghỉ ngơi lấy lại

sức, hắn tản thần thức ra quét nhìn qua ngoài tiệm thuốc.

Chỗ đó có một số người đang xếp hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.