Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1395: Ngươi sợ, ta cũng sợ (4)



Lời Hứa Thanh vừa mới truyền ra, thời khắc này bầu trời của thổ thành lập

tức gió giục mây vần, từng đoàn lớn sương mù cuộn mình trên màn trời, mơ hồ

còn có từng trận tiếng quỷ khóc sói tru truyền ra từ bên trong.

Âm thanh này vô cùng sấm nhân, sau khi cư dân trong thành nghe thấy, tâm

thần đều rung động lắc lư, nhanh chóng đóng cửa nhà, dù là người ở bên ngoài,

cũng lập tức tìm phòng ốc trống để chui vào.

Trong chớp mắt, toàn bộ tiểu thành trống rỗng.

Vào thời khắc này, khói đen trên bầu trời liền hội tụ về phía thành trì, cuối

cùng hợp thành một thân ảnh ở phía đầu đường.

Theo khói đen tu hợp, bộ dạng của thân ảnh này cũng đã hiển lộ ra.

Đây rõ ràng là một lão giả, mặc một chiếc trường bào rộng thùng thình,

chấn động tu vi Nguyên Anh, một đầu tóc trắng tung bay, trong mắt kèm theo

âm lãnh, khóe miệng càng có một tia mỉa mai.

Mà bên cạnh áo bào, giờ phút này ở bên trong gió vẫn còn tồn tại một chút

sương mù hóa.

Tất cả điều này, liền khiến cho lão giả này thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

"Dám trộm đồ của ta, tiểu tử ngươi chán sống rồi sao!"

Lão giả này, chính là bản thể tên tu sĩ độc nhãn trêu chọc Hứa Thanh, lúc

trước sau khi lão phát sinh mâu thuẫn cùng Hứa Thanh, liền thủy chung lo lắng,

vô cùng kinh hoảng.

Vì để tránh né Hứa Thanh, lão không thể không ẩn núp, cho đến khi cảm

giác đầu ngọn gió đã thổi qua, mới cẩn thận ra ngoài, lại không nghĩ rằng một

cái động phủ trước kia của mình rõ ràng đã bị mất trộm.

Lão tra xét theo dấu vết, rõ ràng đoán được tu vi kẻ trộm hẳn là Kim Đan,

lửa giận bừng bừng.

Mà ngày bình thường lão có thói quen hạ độc, cho nên sau khi truy tìm tung

tích, liền tìm qua.

Giờ phút này mượn nhờ độc dẫn cảm ứng, lần đầu tiên lão nhìn thấy Trần

Phàm Trác, liền lập tức xác định kẻ trộm chính là đối phương, trong mắt không

khỏi lộ ra vẻ âm lãnh, vừa muốn đi đến.

Nhưng... Giờ phút này vị trí của Trần Phàm Trác là cửa lớn tiệm thuốc của

Hứa Thanh.

Khóe mắt lão giả đảo qua Trần Phàm Trác, đồng thời cũng theo bản năng

nhìn cảnh tượng bên trong tiệm thuốc sau lưng đối phương.

Thế là lão liền nhìn thấy bên trong còn có một nha đầu xấu xí, còn có một

thanh niên mặt không cảm xúc.

Ngay khi nhìn thấy thanh niên này, đôi mắt lão giả lập tức co rút lại, bước

chân đột nhiên dừng lại, thân thể dần dần không thể khống chế mà run rẩy, tâm

thần càng dấy lên sóng lớn ngập trời.

"Này này này....."

"Là hắn!"

"Hắn thế mà lại ở trong nơi đây!!"

Lão giả hô hấp dồn dập, trong một cái chớp mắt, trong đầu tựa như có trăm

vạn đạo thiên lôi đánh trúng, không ngừng nổ vang, không nói cả người hồn phi

phách tán, nhưng cũng không khá hơn chút nào.

Thật sự là sợ hãi của lão đối với Hứa Thanh đã lên đến cực hạn, hôm ấy

Hứa Thanh bạo phát chiến lực đáng sợ, khiến cho lão những ngày này mỗi lần

nhớ lại trong lòng cũng đều còn sợ hãi.

Nhất là trong phán đoán của lão, đối phương hẳn là lão quái vật, tu vi nhất

định không chỉ có chừng đó, mặt khác, sự nhạy cảm của Hứa Thanh cũng là

nguyên nhân khiến cho lão giả này hoảng sợ.

Hơn nữa độc còn không có hiệu quả, tất cả thứ này, khiến cho lão chỉ trong

tích tắc, liền bộc phát cảm giác nguy cơ sinh tử vô tận.

Quan trọng nhất là, lần này đến đây, là bản thể của lão!

Cùng một dạng hoảng sợ như lão, còn có Trần Phàm Trác, thật sự là đoạn

thời gian trước gã đã dẫn theo người trả một cái giá không nhỏ, trộm một cái

động phủ.

Thoạt nhìn bộ dạng thì tòa động phủ kia đã bị hoang phế thật lâu, bên trong

tồn tại không ít vật có giá trị, sau khi cầm lấy những vật phẩm kia gã cũng cảm

thấy run sợ trong lòng, nhưng quan sát một đoạn thời gian, phát hiện cũng

không có người đến truy xét.

Cho nên đáy lòng có chỗ buông lỏng, nhưng sau đó gã liền phát hiện mình

trúng độc, từ đó mới có sự tình đi tới tiệm thuốc.

Vừa mới nghe được Hứa Thanh báo rằng mình bị theo dõi và khóa chặt, gã

đã cảm giác thấy không ổn.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy chính chủ, trên người đối phương còn có chấn

động Nguyên Anh, việc này khiến cho gã lâm vào bên trong hoảng sợ cực lớn,

thậm chí thân thể cũng đã mất đi năng lực bỏ chạy, ở dưới áp lực cực lớn, chỉ có

thể đứng ngay ở đó, lạnh run, thân thể lắc lư, miễn cưỡng mở miệng.

"Tiền bối bớt giận, vãn bối biết sai... Toàn bộ vật phẩm đều vẫn còn..."

Nhưng lời của gã không có bất cứ tác dụng gì, mà càng khiến cho gã vô

cùng hoảng sợ và khó ngờ là, lão giả trước mắt cũng tương tự như gã, cũng có

bộ dạng đang vô cùng sợ hãi không dám động đậy.

Chút việc nhỏ như động phủ bị mất trộm, lão giả đã hoàn toàn không thèm

để ý.

Bây giờ lão đang suy nghĩ, mình làm thế nào mới có thể giữ mạng.

Từ xa nhìn lại, một màn này tràn đầy cảm giác kỳ quái, Trần Phàm Trác

hoảng sợ nhìn lão giả, còn lão giả sợ hãi nhìn về phía trước, hai người đều

không dám giơ bước chân lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, tràng cảnh lâm vào yên tĩnh.

Mà lão giả không nói lời nào, khiến cho Trần Phàm Trác liền càng hoảng sợ

mãnh liệt hơn, Hứa Thanh không nói lời nào, cũng khiến cho cơn sợ hãi của lão

giả lớn như là biển khơi vậy.

Trong lúc nguy cơ sinh tử, đầu óc của lão giả chuyển động vô cùng nhanh,

cấp tốc phân tích.

"Đây là một cái tiệm thuốc, nha đầu xấu xí chính là nguồn gốc của hương vị

kia, nhìn quần áo rõ ràng là tiểu nhị, vậy đây là tiệm thuốc mà lão quái vật mở

ra!"

"Tiểu tặc Kim Đan kia hoảng sợ như vậy, nói rõ gã không phải người của

lão quái vật, khả năng đại khái cũng không biết tu vi của lão quái vật."

"Nhất định là lão quái vật không muốn để lộ ra, như vậy thì vì sao lão phải

ẩn nấp ở đây?"

"Bởi vì lão có kế hoạch thần bí gì đó cần an bài!"

"Mà sự xuất hiện cùng với biểu hiện của ta, rất có thể gián tiếp bại lộ tu vi

của lão quái vật này, từ đó ảnh hưởng tới an bài thần bí của hắn, kể từ đó, nhất

định hắn sẽ giận lây sang ta."

"Nếu như ta quay người chạy, kết cục cũng tương tự là như vậy!"

"Đánh cũng đánh không lại, trốn lại trốn không thoát..."

Lão giả nội tâm xoắn xuýt đến cực hạn, tiến thối lưỡng nan, tròng mắt biến

thành đỏ thẫm.

Trong khi tâm thần Trần Phàm Trác cũng càng lúc càng run rẩy, lão giả

hung hăng nghiến răng, nhấc chân lên tiến về phía trước một bước, biểu cảm

trên mặt từ ngưng trọng lúc trước lập tức biến thành mừng như điên, kích động

hô to một tiếng.

"Ân công, ngài cũng ở nơi này sao?"

Trần Phàm Trác sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.