Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1405: Thân ảnh kinh khủng trong bão cát (2)



"Gió màu trắng, mang theo lực lượng thôi hóa."

"Nếu cát sỏi này thật sự là trứng côn trùng, cũng có thể giải thích hiệu dụng

thôi hóa, đây là thôi hóa hết thảy vật còn sống, trở thành vật bồi dưỡng cho

trứng côn trùng ký sinh."

"Tuyệt đại đa số người bị thôi hóa, cuối cùng đều sẽ bị hút khô mà chết."

"Chỉ có không nhiều lắm một ít người có thể chạy ra, sau đó tìm đến ngọn

núi tránh né, vì vậy mới có những người dị dạng bên trong từng cái thổ thành

của Khổ Sinh sơn mạch."

"Nhưng mà, thân thể của bọn họ cũng không thể nghịch đảo, chỉ có thể cùng

tồn tại với trứng côn trùng ký sinh trong người, những miếng thịt kia, hẳn là

trứng côn trùng hình thành."

Đi trong bão cát, Hứa Thanh lặng lẽ cảm ứng, đáy lòng hiểu ra, đồng thời

hắn cũng tràn ra lực lượng Độc Cấm của chính mình, lan tràn ra ngoài thân thể,

tạo thành mảnh màu đen duy nhất trong trong bão cát màu trắng này.

Tất cả cát sỏi, một khắc đụng chạm vào mảnh khói đen này, đều truyền ra

âm thanh xì xì, sau đó bị phủ lên, giống như là tử vong vậy, rơi xuống trên mặt

đất.

Nhưng mà cát sỏi quá nhiều, Hứa Thanh hiểu rõ dù là mình có một chút

biện pháp đối kháng, nhưng cũng không thể lưu lại quá lâu ở trên đại mạc màu

trắng này, vì vậy liền tăng tốc độ nhanh hơn.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, ba canh giờ qua đi.

Trên đại mạc màu trắng không nhìn thấy quá nhiều thân ảnh tu sĩ, hình như

giờ phút này chỉ có một mình Hứa Thanh đi về phía trước trong sa mạc này.

Mà mặt đất cũng không giống với Hứa Thanh đã từng nhìn thấy trước kia.

Thanh Sa đại mạc đã từng có rất ít cây cối, nhưng hôm nay, ở trong bão cát

màu trắng này, đại địa lại mọc ra cây cỏ màu trắng, những cây cỏ kia nhanh

chóng sinh trưởng, ngay từ đầu vẫn là khoảng ngón tay, rất nhanh đã cao đến

hơn nửa người.

Vô biên vô hạn cây cỏ trắng lắc lư trong gió, mà một màn bão táp tồn tại

cùng với thảo nguyên này, Hứa Thanh chưa từng thấy qua ở chỗ khác.

Cho đến khi những cây cỏ màu trắng mọc ra đóa hoa màu trắng tương tự

như cây bông, tựa như cây bồ công anh, bị gió thổi lên, hóa thành từng mảnh

lông vũ màu trắng, tung bay trong thiên địa.

Màu sắc của gió cũng bởi vậy càng trắng hơn một chút.

Cảm giác tham lam bên trong cát sỏi cũng càng lúc càng mãnh liệt, gió trắng

đầy trời, cát trắng, lông trắng, cùng nhau mãnh liệt còn có sự thôi hóa ở bên

trong đại mạc này, trong cơn gió này, Hứa Thanh có thể cảm nhận được mỗi

một tấc máu thịt trong cơ thể mình đều giống như biến dị vậy, xuất hiện dấu

hiệu tự động nhúc nhích.

Giống như muốn tách ra khỏi thân thể, muốn không ngừng tăng trưởng, cho

đến khi tan vỡ.

Loại ác ý đến từ bát phương này, khiến cho Hứa Thanh nhíu mày, bước chân

của hắn dừng lại một chút, ầm ầm tản ra lực lượng Độc Cấm trong cơ thể,

khuếch tán ra phía ngoài.

Một trượng, ba trượng... Trong chớp mắt, Hứa Thanh liền khuếch trương

độc bản thân đến mười trượng, tạo thành phong bạo màu đen, sau đó dựa theo

cảm ứng trong đáy lòng, tiếp tục bay nhanh.

Hắn đã cảm ứng được phương hướng chỗ Ảnh Tử, mà khoảng cách hai bên

gần hơn, khiến cho cảm ứng giữa bọn họ tăng lớn, Ảnh Tử bên đó hiển nhiên

cũng đã nhận ra Hứa Thanh, vì vậy liền truyền tới ủy khuất cùng với ý cầu cứu.

Trong mắt Hứa Thanh lạnh lẽo, phán đoán lúc trước của hắn không sai, Ảnh

Tử đích xác là đã xảy ra chuyện, vì vậy thân thể nhoáng một cái, tăng tốc di

chuyển.

Giờ phút này trong bão cát màu trắng, cách Hứa Thanh chút phạm vi, Ảnh

Tử đang thống khổ kêu rên.

Dưới tình huống bình thường, chúng sinh không nghe được âm thanh của

nó, nhưng hôm nay lại không giống.

Nó đang bị hạn chế ở trên mặt đất!

Một con dao găm thanh đồng nhuộm máu vàng, ghim chặt trên đồng cỏ màu

trắng, mặc kệ nó vùng vẫy như thế nào cũng đều vô ích, không cách nào giãy

giụa dù chỉ một chút.

Mà mỗi một lần vùng vẫy, dao găm đều tràn ra kim quang, hình thành một

cỗ lực lượng đè xuống, không ngừng trấn áp, càng là mỗi một lần trấn áp, Ảnh

Tử đều bị một lần trọng thương.

Tấm màn đen nó biến thành càng là dính rập rạp vô số cây bồ công anh,

chúng nó hòa hợp ở trong đó, muốn xâm nhập trong cơ thể Ảnh Tử, đang không

ngừng thôn phệ sinh cơ của nó, tiến tới cưỡng ép đồng hóa.

Đây là nguyên nhân Ảnh Tử đau khổ kêu rên.

Đồng thời bên người Ảnh Tử còn có hơn 10 thân ảnh.

Bọn họ mặc trường bào màu trắng, đứng trong bão cát, không nhìn thấy

tướng mạo cụ thể, một thân áo bào kia cũng đã che đậy hết thảy, cũng ngăn cách

bão cát bốn phía.

Chỉ lộ ra đôi mắt màu trắng, lạnh lùng nhìn phương xa.

"Chủ nhân của ngươi, còn chưa tới sao?" Trong đám người, tu sĩ phía trước

nhất quét mắt nhìn Ảnh Tử vùng vẫy trên mặt đất, sau khi nhàn nhạt mở miệng,

liền giơ tay lên bấm niệm pháp quyết, chỉ một ngón tay về phía con dao găm.

Dao găm ghim trên người Ảnh Tử lập tức lập lòe tia sáng, lại trầm xuống

phía dưới một tấc, đâm vào càng sâu, tràn ra càng nhiều kim quang hơn nữa,

tiếng kêu thảm thiết của Ảnh Tử cũng trở nên càng thêm thê lương, vô cùng

thống khổ.

"Âm thanh thật khó nghe."

Nghe tiếng kêu của Ảnh Tử, người áo bào trắng thờ ơ, bình tĩnh mở miệng.

Sau đó giơ tay lên, đang muốn tiếp tục trấn áp, nhưng vào lúc này, gã hình

như có chỗ xem xét, ngẩng đầu chú ý đến phía chân trời.

Hơn mười đồng bạn bên cạnh cũng riêng phần mình trước sau phát hiện,

nhao nhao lạnh nhạt nhìn về phía xa xa.

Ảnh Tử cũng kích động, phát ra tiếng cầu cứu la lên.

Giờ phút này, bên phía thiên địa xa xa thình lình xuất hiện một mảnh phong

bạo màu đen.

Nó tựa như đầu nguồn ô nhiễm, vô luận là cây bồ công anh hay là cát sỏi,

sau khi tới gần cơn bão táp này, đều lập tức cải biến màu sắc.

Bồ công anh màu trắng đã thành màu đen, cát sỏi cũng là như thế, chúng nó

vờn quanh ngoài phong bạo, đã trở thành một bộ phận của phong bạo màu đen.

Mà những nơi phong bạo đi qua, cây cỏ màu trắng cũng nháy mắt biến

thành màu đen, tiếp tục héo rũ.

Một đường đến, tựa như sứ giả tử vong, phủ xuống thế gian.

Những người áo bào trắng kia nhìn thấy một màn này, tâm thần đều riêng

phần mình chấn động.

Bọn họ nguyên bản tràn đầy tự tin, đứng đây chờ đợi chủ nhân của Ảnh Tử,

nhưng hôm nay nhìn thấy mảnh màu đen này, khiến cho bọn họ theo bản năng

nghĩ tới truyền thuyết trên Thanh Sa đại mạc.

Tâm thần từng người lập tức cảnh giác, ngay cả tu sĩ áo bào trắng dẫn đầu

cũng là hô hấp trì trệ, trong mắt lộ ra ngưng trọng, nhìn chằm chằm phong bạo

màu đen bay nhanh đến cùng với thân ảnh mơ hồ từng bước một lộ ra trong đó,

khẽ quát một tiếng.

"Người đến dừng lại!"

Phong bạo vẫn không dừng lại, thân ảnh trong đó vẫn mang theo khí thế

đáng sợ đi tới như cũ.

Càng có giọng nói lạnh lùng không ẩn chứa bất luận cảm xúc gì, giống như

là gió bắc lạnh lẽo thổi qua thế gian.

"Bọn ngươi, muốn chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.