Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1415: Vang danh Nghịch Nguyệt Điện (2)



Chưa tới nửa canh giờ, vị đại hán hàng xóm thủy chung chú ý tới nơi này lại

bước ra từ trong miếu thờ của mình, gã mang theo hối hận theo bản năng quay

đầu nhìn lại.

Sau khi phát hiện bên trong có quang đoàn lập lòe, thân thể của đại hán lập

tức chấn động, cấp tốc lao đến.

Gã đã sớm đổi đến rất nhiều máu Thần bộc, giờ phút này kích động bắt lấy

phía quang đoàn.

"Thật sự vẫn còn!"

"Người này….Không bình thường!"

Đại hán ngưng tụ trong lòng, mặc dù lần này yêu cầu đã thay đổi, khiến cho

gã không có biện pháp lập tức đổi được, nhưng thảo dược đối phương đưa ra, gã

nhớ đã từng thấy người bán qua, giá trị mặc dù cao, nhưng căn bản không có

cách nào so sánh cùng với Giải Nan đan.

"Người này nhất định là một vị đại sư!"

"Hắn hẳn là có thể tự mình luyện chế Giải Nan đan, có lẽ đối với hắn mà

nói, cái này không coi vào đâu, hoặc là người này có bối cảnh cực lớn, cho nên

mới có thể hào khí như vậy!"

"Nhưng vô luận như thế nào, đây là một đại nhân vật!"

Đại hán cảm thấy cơ duyên trong nhân sinh của mình ngay ở đây, giờ phút

này lập tức quay người đi sưu tập dược thảo đại sư cần thiết, đáy lòng càng là lo

lắng bị người khác nhanh chân đến trước.

Chỉ là lần này, việc gã lo lắng vẫn đã xảy ra.

Ngay nháy mắt gã đi ra khỏi miếu thờ, một pho tượng nhanh chóng vọt từ

bên ngoài tới, gào thét mà lao qua bên cạnh gã, đi thẳng đến quang đoàn.

Đại hán trong lòng thất kinh, chợt quay đầu, thấy pho tượng kia sau khi

đụng chạm vào quang đoàn, thần sắc lộ ra chấn động, ngay sau đó, đối phương

cũng đã nhận ra ánh mắt của đại hán, lập tức ngóng nhìn.

Riêng phần mình bất thiện, tràn đầy cạnh tranh.

"Là ngươi, 99715!"

Đại hán nghiến răng, người nơi này sẽ không nói tên, sau khi quen biết lẫn

nhau đều lấy đánh số để xưng hô, pho tượng trước mắt này đại hán quen biết,

cũng là miếu thờ gần đó.

"Đan của đại sư, người hữu duyên có được." Pho tượng kia cười lạnh, không

để ý tới đại hán, nhanh chóng rời khỏi.

Đại hán hừ lạnh, một đường bay nhanh, liều mạng toàn lực trù bị, năm canh

giờ sau, gã rốt cuộc tìm được dược thảo Hứa Thanh cần thiết, lúc cấp tốc trở về

đã thấy thân ảnh tên hàng xóm 99715 đi ra từ miếu thờ của Hứa Thanh.

"Ngươi đã chậm." 99715 nhàn nhạt mở miệng, khoanh chân ngồi xuống

ngoài miếu thờ.

Đại hán không cam lòng, bay nhanh bước vào miếu thờ Hứa Thanh, trông

thấy bên trong quang đoàn đã không còn Giải Nan đan, đáy lòng của gã vô cùng

hậm hực, sau khi rời đi cũng dứt khoát ngồi ở ngoài miếu thờ, chờ đợi ở đó.

Việc này là có hiệu quả, bởi vì theo thời gian ngày lại ngày trôi qua, Hứa

Thanh liên tiếp treo lên không ít Giải Nan đan.

Đối với Hứa Thanh mà nói, giao dịch trong Nghịch Nguyệt Điện rất là thuận

tiện, giải quyết cho hắn hết thảy chướng ngại trong quá trình luyện chế và nâng

cấp Giải Nan đan.

Bất kể cần thứ gì, chỉ cần đặt vào bên trong là được, chậm thì một ngày,

nhanh mà nói thì là một hai canh giờ, sẽ có người cung cấp hết thảy thứ hắn cần

thiết.

Kể từ đó, con đường cải tiến Giải Nan đan của Hứa Thanh càng ngày càng

trôi chảy, nhất là tốc độ, nhanh hơn rất nhiều.

Về phần Giải Nan đan mặc dù cũng treo lên tới vài chục khỏa, nhưng đối

với Hứa Thanh mà nói, tiện tay liền có thể luyện chế từ trên người Lý Hữu Phỉ

ra tới.

Mà sau những ngày này, bây giờ cõi lòng khiếp sợ của Lý Hữu Phỉ đã hoàn

toàn chết lặng, mỗi ngày lão đều thấy Hứa Thanh lấy bản thân luyện chế đan

dược, nhìn từng khỏa Giải Nan đan hình thành từ trên người mình, lão cảm thấy

tất cả những thứ này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bản thân.

Thậm chí thỉnh thoảng lão còn có thể dâng lên một chút ý niệm ngây thơ

trong đầu, ví dụ như chẳng lẽ mình là anh hùng giải cứu Tế Nguyệt đại vực.

Nhưng sau khi thấy Hứa Thanh, lão lại bỏ ý nghĩ này đi, trở nên càng thêm

nhu thuận.

Đồng thời trong khoảng thời gian này, Nghịch Nguyệt Điện cũng bởi vì cử

động của Hứa Thanh mà xuất hiện chấn động không nhỏ.

Đầu tiên là phía ngoài miếu thờ Hứa Thanh, từ lúc mới bắt đầu có hai pho

tượng biến thành ba pho, tiếp theo là bốn pho năm pho, mà thông tin về nơi đây

cũng bởi vậy mà truyền ra, vì vậy pho tượng chờ đợi đã đạt đến hơn mười cái.

Những pho tượng này đều cảnh giác lẫn nhau, mỗi lần miếu thờ Hứa Thanh

xuất hiện tia sáng, bọn họ liền trước tiên xông vào xem xét, sau đó lại lập tức

giải tán, phía sau tiếp ứng phía trước hoàn thành, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt.

Nhiều pho tượng chờ đợi như vậy, tự nhiên cũng đưa tới người qua đường

hiếu kỳ, mỗi lần có pho tượng đi ngang qua nhìn đến màn náo nhiệt nơi đây đều

rất kinh ngạc, theo dò hỏi và quan sát, kinh ngạc cũng đã bắt đầu lan tràn.

Vì vậy càng nhiều pho tượng hơn nữa, bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở

ngoài miếu thờ của Hứa Thanh, nhân số từ hơn mười đến trên trăm, bên trong

rập rạp vô số, tạo thành hiệu ứng lại càng kinh khủng.

Nhất là đỉnh thanh đồng trước miếu thờ Hứa Thanh, hơn ba mươi cây hương

bên trong bay lên khói đặc, bộ dạng rất cường thịnh, cái này càng ngày càng

gây chú ý tới ánh mắt của người ngoài.

Cho đến khi người quanh quẩn chờ đợi bên ngoài đạt tới mấy trăm, đồn đại

về đại sư đã truyền ra bên trong Nghịch Nguyệt Điện.

"Đây là một vị đại sư thần bí trách trời thương dân!"

"Gian miếu thờ kia đánh số là 99719, ta nguyện gọi hắn là Đan Cửu đại sư!"

"Giá Giải Nan đan của Đan Cửu đại sư chưa tới một thành của những người

khác, mà hiệu quả càng tốt hơn, lão nhân gia người đây là lòng mang vạn dân,

cứu khổ cho chúng sinh."

"Không sai, đây cũng là lý do tại sao yêu cầu của Đan Cửu đại sư đều là

dược thảo cùng với máu Thần bộc!"

Trong rất nhiều lời đồn đại, còn có một cái đến từ gã hàng xóm của Hứa

Thanh, là đại hán hở ngực kia, gã nhiều lần ở ngay trước mặt của mọi người

ngạo nghễ mở miệng.

"Lúc Đan Cửu đại sư vào Nghịch Nguyệt Điện, đã thể hiện ra lực lượng phi

phàm rồi, các ngươi những thứ miếu bên ngoài này căn bản cũng không biết

được chỗ siêu phàm của đại sư, nên biết rằng lúc ấy đại sư thế nhưng là liên tục

2 tháng truyền ra vô thượng đạo âm chấn động bát phương cắm vào tâm thần!"

"Ta vô cùng may mắn, có thể nghe từ đầu đến đuôi, lúc ấy tâm thần phấn

khởi, chỉ cảm thấy ý niệm trong đầu thông suốt, thậm chí nguyền rủa bản thân

ta cũng đều vô hình được áp chế, cũng bởi vậy cảm nhận được đại sư từ bi cùng

với sâu không lường được!"

"Chính là đáng tiếc, đạo âm chỉ có 2 tháng, đây là việc ta thấy tiếc nuối

nhất."

"Bây giờ hồi tưởng trở lại, 2 tháng đó, lại tốt đẹp như thế..."

Mỗi lần giờ phút này, đại hán đều sẽ bày ra vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.

Cứ như vậy, đồn đại về Đan Cửu đại sư liên tục tản ra trong Nghịch Nguyệt

Điện, chỉ là Hứa Thanh đã có mấy ngày này không đưa đan dược lên rồi, bởi vì

giờ phút này hắn đã tới gần bên cạnh bờ Tự Âm Trường Hà.

Đứng ở nơi đó, Hứa Thanh ngẩng đầu, nước sông xa xa bốc lên, hiện ra máu

tanh, mơ hồ có thể nhìn thấy được vô số hài cốt trôi nổi lên xuống ở bên trong,

tràn đầy tà ác.

Mà bờ cát bên cạnh cũng là màu đỏ, nguyền rủa ở trong nơi đó càng thêm rõ

ràng.

Nơi đây, chính là chỗ gặp nhau cùng đội trưởng mà Anh Vũ chỉ dẫn.

Một lát, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phía trước.

Sau khi vượt qua một mảnh khu vực cấm chế bao phủ, đi trên bờ cát màu

đỏ, thần sắc của hắn bỗng nhiên khẽ động, trong gió thổi qua, đưa tới âm thanh

thở dốc ồ ồ của đội trưởng, Ninh Viêm cùng với Ngô Kiếm Vu.

Trong đó còn kèm theo âm thanh đàm thoại như ẩn như hiện của bọn họ.

"Ta không còn khí lực nữa rồi, bên trong bị kẹt rồi, không rút ra được."

"Không sao, đại Kiếm Kiếm đừng sợ, nắm chặt dùng lực, sắp ra rồi!"

"Đại Kiếm Kiếm eo của ngươi không được rồi, chân ngươi làm sao cũng

mềm nhũn rồi!"

Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, tiếp theo hắn liền nghe được tiếng kêu thảm

thiết của Ninh Viêm.

"Không được, sắp đứt rồi, các ngươi buông tha cho ta đi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.