Quang Âm Chi Ngoại
"Hình như Hồng Nguyệt Thần Điện đã sớm tìm được.”
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, trầm giọng mở miệng.
Đội trưởng nghe vậy, lập tức điều khiển mặt trời nhanh chóng bay theo, một
đường mật thiết chú ý, bọn họ rất nhanh liền thấy Hồng Nguyệt Thần Điện
ngừng lại trên một chỗ sơn cốc.
Con mắt huyết sắc cực lớn kia tràn ra ánh sáng yêu dị, khóa chặt sơn cốc
phía dưới, sau đó một đạo ánh sáng hồng sắc liền bộc phát ra từ trong con mắt
này.
Vô số tơ máu lập lòe, tạo thành một đạo phù văn ấn ký, rơi vào sơn cốc.
Đại địa chấn động, núi đá vỡ vụn, sơn cốc lập tức sụp xuống, dấy lên vô số
bụi đất, ảnh hướng đến bốn phía, đồng thời, chỗ mặt đất nguyên bản của sơn
cốc giờ phút này đã lõm xuống, lộ ra một cái lỗ thủng thật lớn.
Trong đó thình lình tồn tại một cái địa quật.
Chính giữa, trong vô số núi đá bùn đất tung bay, mơ hồ có thể nhìn thấy
được có một tế đàn, phía trên có một người đang nằm, giống như muốn vùng
vẫy, nhưng vô lực nhúc nhích, trên người còn có rất nhiều khói độc tản ra.
Nhất là bốn phía tế đàn, có thể nhìn thấy được từng bãi từng bãi máu đen, có
khô héo có mới mẻ, hiển nhiên là người này đã ở trong nơi đó hồi lâu rồi, cũng
không biết đã phun ra bao nhiêu máu.
Sau khi Hứa Thanh nhìn thấy, đáy lòng thở dài.
Hắn nhận ra là độc của chính mình...
Đội trưởng trừng mắt nhìn, cảm thấy chất độc kia có chút nhìn quen mắt, vì
vậy hồ nghi nhìn lướt qua Hứa Thanh, nhưng giờ phút này không phải thời
điểm hỏi rõ, y vội vàng nhìn Thế Tử của Chúa Tể, trên mặt hiện ra vẻ nịnh nọt.
"Lão gia gia....."
Thế Tử đang trêu đùa Anh Vũ, giả bộ như không nghe thấy.
Đội trưởng bất đắc dĩ, cho Hứa Thanh một ánh mắt.
Hứa Thanh quay đầu, cung kính cúi đầu về phía Thế Tử, nhẹ giọng truyền ra
lời nói.
"Tiền bối....."
Thế tử nghe vậy nhướn mắt lên, nhàn nhạt mở miệng.
"Gọi ta là gì?"
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, lập tức đáp lời.
"Lão gia gia."
Thế tử nở nụ cười, quét mắt nhìn bên ngoài, trong nháy mắt tiếp theo...
Hồng Nguyệt Thần Điện trôi lơ lửng ở trên sơn cốc bỗng nhiên toàn thân chấn
động.
Vào thời khắc này, rất nhiều thiên thạch ở bốn phía không có bất kỳ dấu
hiệu nào bỗng nhiên tự bạo, âm thanh nổ vang lập tức truyền khắp bát phương,
mà những tu sĩ trên thiên thạch kia giờ phút này đã mất đi ý thức, giống như là
sủi cảo nhao nhao rơi xuống đất.
Ngay sau đó, con mắt huyết sắc trên Hồng Nguyệt Thần Điện như muốn
vùng vẫy, nhưng cũng chỉ là một hơi liền bị trấn áp, huyết sắc cũng trở nên ảm
đạm xuống.
Theo cửa lớn mở ra, một vị Thần sứ trung niên mặc áo bào nạm vàng hồng
từ trong đi ra.
Thần sứ này có khuôn mặt của cương nghị, không giận mà uy, khí tức chấn
động toàn thân thoạt nhìn rất không tầm thường, hiển nhiên là ngày bình thường
thân ngồi chức vị cao, nhưng giờ phút này hai mắt của gã trống rỗng, mặt không
cảm xúc, cả người hiện ra vẻ chết lặng, từng bước từng bước đi ra giống như
con rối.
Phía sau của gã có ba Thần bộc mặc thần bào màu đỏ, hai nam một nữ, biểu
cảm không chút sai biệt, động tác càng là giống hệt như nhau, cùng nhau chỉnh
tề cất bước.
Phía sau càng có mấy chục Thần nô, bước chân đi tới cũng tương tự như
nhau, giống như trên người của riêng từng người bọn họ đều có một sợi dây
không nhìn thấy, bị người ta nắm lấy.
Trong mơ hồ, cảm giác rất giống với Tế Vũ.
Đám người kia đi đến không trung, sau đó cùng nhau đứng ở nơi đó, không
hề nhúc nhích.
Một màn quỷ dị này, khiến cho tâm thần của Ngô Kiếm Vu cùng với Lý
Hữu Phỉ run rẩy kịch liệt, tuy bọn họ biết rõ Uẩn Thần đáng sợ, nhưng trên thực
tế đến cùng mạnh như thế nào, hai người vẫn là không có bao nhiêu khái niệm.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, trong đầu của bọn họ không khỏi bay lên một cái
nhận thức.
"Như là Thần Linh....."
Trong khi hai người run rẩy, Ninh Viêm thở dài, càng cố gắng lau chùi
chung quanh.
Đội trưởng mừng như điên, cho Hứa Thanh một cái ánh mắt tán thưởng, sau
đó thân thể nhảy lên bay ra, phi thẳng đến cái hỗ trong sơn cốc, trong miệng
càng là la lên.
"37951, có phải là ngươi không!"
Giọng nói của đội trưởng vang vọng, thân ảnh trong làn khói độc trên tế đàn
bỗng hơi nhúc nhích ngón tay, mí mắt suy yếu mở ra, muốn vùng vẫy nhưng lại
không làm được, toàn thân chỉ có miệng còn có thể miễn cưỡng như thường,
truyền ra giọng nói yếu ớt.
"Hồng Nguyệt cũng không phải là vĩnh hằng.”
"Đã đến lúc nào rồi còn trao đổi ám hiệu nữa, ngươi có phải là 37951 hay
không!" Đội trưởng tới gần, nhìn thân ảnh trong sương mù.
"Là ta....." Thân ảnh trong sương mù suy yếu đáp lại.
Lúc bọn họ đối thoại, Hứa Thanh cũng đi ra từ bên trong mặt trời, đưa mắt
nhìn mặt đất bừa bộn, lại nhìn theo cái hố lớn, nhìn tới bên trong địa quật, sau
khi cất bước đi tới, hắn liền thấy được máu đen bốn phía cùng với thân ảnh
trong sương mù kia.
"Đã sớm nói cho gã biết không nên một hơi nuốt vào....."
Hứa Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Mà giờ khắc này, sau khi xác nhận số hiệu của đối phương, đội trưởng ngồi
xổm ở trước sương mù, tò mò mở miệng.
"Tại sao ngươi lại biến mình thành như vậy? Không phải ngươi tu luyện
thân thể bách độc bất xâm sao, như này không được nha."
Thân ảnh trong sương ảnh nghe vậy, nội tâm bi phẫn, vừa muốn mở miệng,
nhưng theo tâm tình lên xuống, thương thế đọng lại bên trong thân thể bỗng bộc
phát, vì vậy trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, hôn mê bất tỉnh.
"Không phải chết rồi chứ?"
Đội trưởng cả kinh, Hứa Thanh cũng nhanh chóng bay tới gần, giơ tay phải
vung lên, khói độc nơi đây lập tức tiêu tán, lộ ra bộ dáng chân chính của người
xui xẻo bên trong.
Đây là một lão giả, trên mặc một bộ trường bào xanh đen nhăn nhăn nhúm
nhúm, toàn bộ tóc xám trắng, xương gò má rất cao, khung xương rất lớn, thoạt
nhìn làm cho người ta có một loại cảm giác rất tự ngạo, nghĩ đến ngày bình
thường nhất định là người độc đoán, thích quyết định nhanh chóng nói một
không hai.
Mà nếp nhăn trên khuôn mặt chẳng những không có nổi bật vẻ già nua,
ngược lại càng khiến cho uy nghiêm càng đậm, nhìn qua chính là đại nhân vật.
Chỉ là giờ phút này, bên trên tất cả những điểm ấy lại nhiều hơn vẻ đau khổ
nồng đậm, lông mày nhíu chặt ẩn chứa nhân sinh bất đắc dĩ, cả người hiện ra
cảm giác nhân gian không đáng.
Nhất là máu đen bên khóe miệng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Còn có nắm đấm nắm thật chặt, dường như muốn bóp nát hết thảy không
cam lòng trong nội tâm, nhưng hiển nhiên..... Lão không làm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.