Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh nhìn hết thảy, lần nữa thở dài trong lòng, vung tay phải lên, một
khối đan dược lập tức bay ra, rơi tới trước mặt lão giả này, sau đó khỏa đan
dược này đột nhiên nổ tung, hóa thành từng sợi bạch khí chui vào thất khiếu lão
giả, bắt đầu giải độc.
Rất nhanh, độc trong cơ thể lão giả đã bị Hứa Thanh hóa giải hơn phân nửa,
đội trưởng ở bên mắt thấy những thứ này, thần sắc càng thêm hồ nghi, nhìn lão
giả một chút, lại nhìn Hứa Thanh một chút.
Y cảm thấy độc này giải cũng quá dễ dàng, thật giống như... Đây là Hứa
Thanh hạ độc.
Nhưng y lại cảm thấy việc này là không thể nào, tiểu Thanh không vào được
Nghịch Nguyệt Điện, mà hai người này hiển nhiên lúc trước cũng không quen
biết, khả năng hạ độc trong hiện thực không lớn.
Việc này khiến cho đáy lòng đội trưởng nghi ngờ, mà giờ khắc này lão giả
này cũng theo độc giải mà ung dung tỉnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía, nhưng trong
nháy mắt tiếp theo, trong mắt liền lộ ra sắc bén, chợt ngồi dậy.
Sau khi phát hiện độc của bản thân tiêu tán rất nhiều, sắc mặt của lão lập tức
thay đổi, nhìn về phía đội trưởng cùng Hứa Thanh.
"Các ngươi giải độc của ta như thế nào?"
Hứa Thanh không nói chuyện, mặt không cảm xúc lui ra phía sau vài bước,
đội trưởng thì là cười ha ha một cái, cao thấp quan sát lão giả.
"37951, ngươi nói cho ta biết trước, tại sao ngươi lại biến thành như thế
này."
Lão giả nghe vậy liền trầm mặc, lão ngồi ở chức vị cao đã lâu, rất ít gặp
phải tu sĩ Nguyên Anh dám lấy ngữ khí ngang hàng nói chuyện với mình.
Mà cân nhắc đến đối phương cứu mạng mình, vả lại còn có thể giải độc của
chính mình, càng là xuất hiện từ bên trong vòng vây của Hồng Nguyệt, khiến
cho trong lòng của lão nổi lên rất nhiều ý niệm trong đầu, cũng có hồ nghi.
Nhất là giờ phút này cũng không biết bên ngoài là tình huống gì...
Nghĩ tới đây, lão giả đè xuống suy nghĩ trong đáy lòng, lão chỉ muốn mau
chóng rời khỏi, vì vậy đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, mà cảm giác uy
nghiêm cũng theo đó dựng lên, trầm giọng mở miệng.
"Cảm tạ hai vị tiểu hữu, nhưng việc tư không đề cập tới cũng được, đây là
kiếp số của bổn tôn, không muốn nói cho người ngoài biết."
Trong lúc nói, lão lấy ra một túi trữ vật, ném cho đội trưởng.
"Cái này là thù lao hứa hẹn trước kia, nơi đây không thích hợp ở lâu, ngày
sau gặp lại, lão phu tất có báo đáp khác."
Nói xong thân thể lão giả nhoáng một cái, lăng không dựng lên, không có để
ý tới Hứa Thanh cùng đội trưởng, lão vận hành tu vi của mình bay thẳng đến
bên ngoài, cũng đã làm xong chuẩn bị chém giết.
Nhưng vào lúc lao ra khỏi động quật, lão lập tức nhìn thấy tình huống bên
ngoài, bước chân không khỏi dừng lại, hết thảy trước mắt khiến cho nội tâm của
lão dấy lên gợn sóng cực lớn, thần sắc nháy mắt biến thành kinh nghi.
Trong tầm mắt nhìn thấy, bốn phía ngổn ngang lộn xộn không ít tu sĩ Hồng
Nguyệt Thần Điện đang nằm, từng người lông tóc không tổn hao gì, nhưng đã
mất đi ý thức, mà để cho lão hoảng sợ nhất là, lão nhìn thấy Thần sứ Hồng
Nguyệt đang đứng ở giữa không trung.
"Đây là cái tình huống gì!!"
Một màn như thế khiến cho nội tâm lão giả cuộn trào, lão chú ý tới Thần sứ
trên không trung hình như là bị bất động đứng ở chỗ đó.
Việc này khiến cho lão chấn động vô cùng, nhịn không được quay lại đưa
mắt nhìn về phía sau lưng, thầm nghĩ chính mình liều mạng đối kháng cùng độc
suốt 2 tháng, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà hai người kia lại có lai lịch gì..
...
Lão có chút chần chờ, suy nghĩ một chút thái độ lúc trước của mình, vì vậy
liền quay người trở về động quật, thu hồi hết thảy uy nghiêm, biến thành vô
cùng khách khí.
"Lúc trước là lão phu có chút sốt ruột trong lòng, lời nói có chút mạo muội,
cảm tạ ân cứu mạng của hai vị đạo hữu, bên ngoài đây là..."
Lão giả nhìn Hứa Thanh và đội trưởng, thử hỏi một câu.
Lão có thể cảm nhận được trên thân những người bên ngoài quỷ dị, những
lão không cách nào tưởng tượng đến cùng là dạng bối cảnh cùng với năng lực
gì, mới có thể khiến cho chúng tu của Hồng Nguyệt Thần Điện, bao hàm cả
Thần sứ ở bên trong, đều mất đi ý thức.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, đội trưởng thì là cười mở miệng.
"Không cần lo lắng bên ngoài, 37951, độc trên người ngươi nghiêm trọng
như vậy, là bị kẻ thù làm hại sao?"
Đội trưởng tràn đầy hiếu kỳ đối với độc mà lão giả này trúng.
Lão giả nhìn hai người trước mắt này một chút, lại quét mắt nhìn tình hình
thấy mà giật mình bên ngoài, đáy lòng trầm ngâm, sau đó thở dài, lựa chọn nói
cho biết.
"Cũng không có gì."
"Như thế nào?" Đội trưởng hiếu kỳ.
"Lão phu là hai tháng trước mua được một khỏa đan được từ chỗ một người
trong Nghịch Nguyệt Điện." Lão giả chậm rãi mở miệng.
"Sau đó thì sao?" Đội trưởng truy vấn.
"Đan này rất rẻ, lão phu cũng không quá để ở trong lòng." Lão giả lắc đầu.
"Đan dược này có vấn đề?" Đội trưởng nhanh chóng mở miệng.
Lão giả trầm mặc, sau đó tiếp tục truyền ra lời nói, ngay từ đầu lão chỉ là nói
đơn giản vài câu, nhưng sau ba năm câu, dưới đội trưởng phối hợp đáp lại,
nghẹn khuất đọng lại trong khoảng thời gian này liền hóa thành muốn thổ lộ hết
ra.
"Lão phu vốn tưởng rằng đây chính là một khỏa độc đan bình thường,
nhưng con mợ nó không thể nghĩ đến là, tên oắt con kia thế mà chơi ngầm ta!"
"Lúc ta vừa mới bắt đầu nuốt vào đan dược kia còn cảm thấy ổn, bình
thường không có gì lạ, nhưng ai biết tác dụng kéo càng chậm thì càng lúc càng
lớn, đến cuối cùng trực tiếp bộc phát, ta cũng không kịp phản ứng, đã bị độc
quật ngã!"
"Quá phận như vậy!" Đội trưởng kinh hô, quét mắt nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, lão giả vẻ mặt tức giận.
"Đúng vậy, vô cùng quá phận! Trong khoảng thời gian này ta khẽ động cũng
không thể động, toàn lực chống cự để hóa giải, cửu tử nhất sinh mới kiên trì đến
lúc các ngươi tới, đây không phải là việc con người làm mà!"
"Ta hoài nghi thằng nhãi con kia là kẻ thù của ta phái tới, ta đã chủ quan,
quá độc địa rồi!!"
"Quá phận nhất chính là đan dược kia còn là hỗn độc, hỗn độc đấy nhé, giá
tiền loại độc đó cực kỳ mắc, nhưng hắn rõ ràng bán cho ta rẻ như vậy, một chút
tin tức liền giao dịch được rồi, quá âm độc!"
Đội trưởng lần nữa phối hợp kinh hô, tâm tình muốn thổ lộ hết của lão giả
cũng bởi vậy mà trở nên mạnh hơn, mà lông mày của Hứa Thanh cũng theo đối
phương một câu lại một câu oắt con, nhíu lại.
"Hơn nữa trước khi tên oắt con này rời đi, vì để tê liệt ta, còn giả mù sa mưa
nhắc nhở ta không nên nuốt, phải cạo phấn dùng thử trước, hiện giờ nhìn lại, cái
này rõ ràng chính là đang khích ta!"
Lão giả càng nói càng là bi phẫn, cuối cùng thở dài một tiếng.
"Cũng trách cái tính cách không chịu phục của ta, một hơi nuốt..."
"Ngươi nói đây không phải là kẻ thù thì là ai, hiểu rõ ta như vậy, hoàn toàn
nhằm vào tính cách của ta để bố trí, ta nhất định phải tìm được kẻ thù này!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.