Quang Âm Chi Ngoại
Trên mặt lão giả tràn ngập bi phẫn, trong lời nói lộ ra nghẹn khuất, không
mở miệng còn tốt, mới mở miệng là không thể ngừng lại được.
Thậm chí đến đằng sau còn không cần đội trưởng phối hợp kinh hô, lão liền
tự mình thao thao bất tuyệt, phát tiết hậm hực trong đáy lòng, cho đến nói hồi
lâu mới rút cuộc mắng chửi xong.
Còn thở phào một hơi rất dài, giống như áp lực ở trong nội tâm cuối cũng đã
tràn ra hơn phân nửa.
Trong mắt đội trưởng lộ ra đồng cảm.
"Vậy ngươi đúng là có chút thảm, đã tìm được là ai làm chưa?"
"Trong khoảng thời gian này ta đã ở đây nhớ lại là kẻ thù nào, đã tập trung
vào ba người, nhất là cái người Điền Qua Tử, ta hoài nghi tám chín phần mười
chính là gã an bài!"
Lão giả nghiến răng, trong mắt lộ ra kiên định, sau đó lấy ra hai túi trữ vật,
đưa cho đội trưởng, vừa nhìn về phía Hứa Thanh.
"Gặp nhau chính là duyên phận, ta biết rõ hai vị đạo hữu không đơn giản,
lão phu hiểu rõ quy củ, ra ngoài cũng sẽ không nói nhiều, chút lòng thành này
để biểu thị sự thành kính, chúng ta kết giao bằng hữu."
Đội trưởng cười ha ha, giơ tay lên tiếp nhận túi trữ vật, quét thần thức qua
phát hiện bên trong có không ít thứ tốt, vì vậy nụ cười rực rỡ, nhiệt tình mở
miệng.
"Chúng ta đã là hảo hữu rồi, ngươi quay lại nhớ kỹ cắm cây hương vào
trước miếu thờ của ta."
"Nhất định!"
Lão giả trịnh trọng nói, cũng chắp tay về Hứa Thanh, cáo từ rời đi.
Nhìn qua bóng lưng lão giả, đội trưởng ước lượng túi trữ vật trong tay, vừa
lòng thoả ý.
Về phần đối phương nhìn thấy cảnh tượng chúng tu Hồng Nguyệt Thần
Điện thất thần có thể bị lộ ra, đội trưởng cũng không phải rất lo lắng.
Dẫu sao có lão gia gia ở đây...
Nghĩ tới đây, đội trưởng trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh, thấp giọng mở
miệng.
"Tiểu Thanh, ngươi nói ta có cần tiếp tục đi nhận nhiệm vụ nữa hay không?
Như này cũng quá tiện lợi đi....."
"Nếu như ngươi không muốn một đường phun máu quay về Khổ Sinh sơn
mạch mà nói, ta khuyên ngươi không cần tiếp tục." Hứa Thanh lắc đầu, bình
tĩnh trả lời một câu.
Từ lúc hắn tiếp xúc với Thế Tử của Chúa Tể cho đến bây giờ, cũng đã có
một chút hiểu rõ đối với vị lão gia gia tu vi Uẩn Thần này, theo cảm giác của
hắn, đối phương thật ra không có ý niệm thiện ác gì cả.
Trừ phi là gặp phải một chút bố cục trọng yếu, nói cách khác, có xuất thủ
hay không, ra tay như thế nào, phải xem tâm tình của vị Thế Tử kia.
Lần này lựa chọn hỗ trợ, không có nghĩa rằng lần tiếp theo còn có thể như
vậy.
Đội trưởng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng tưởng tượng đến mình ở trên
Tự Âm Trường Hà bị đối phương liếc mắt nhìn liền phun máu, y cảm thấy
chính mình vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.
Mặc dù mình rất nhiều máu.
"Không có biện pháp, ở kiếp này ta quá yếu." Đội trưởng thở dài trong lòng,
sau đó trong đầu hiện ra từng màn lão giả trách cứ chửi rủa lúc trước, vì vậy
quét mắc liếc nhìn Hứa Thanh, cười nhạt một cái, bày ra bộ dạng giống như cái
gì cũng đã đoán được.
"Tiểu Thanh, độc kia là ngươi hạ đó hả?"
Nói xong, y mật thiết chú ý biểu cảm Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn qua ánh mắt đội trưởng, rất nghiêm túc mở miệng.
"Không sai, là ta làm, ta bán cho lão."
Đội trưởng cả kinh, đuổi theo hỏi tới.
"Ngươi cũng vào Nghịch Nguyệt Điện rồi hả?"
Đội trưởng quan tâm nhất đúng là điểm này.
Hứa Thanh nghe vậy tiếp tục biểu cảm nghiêm túc, nhẹ gật đầu.
"Ta đã sớm tiến vào, thực không dám giấu giếm, ta chính là vị hảo hữu chí
giao của ngươi, Đan Cửu đại sư."
Đội trưởng vốn ngạc nhiên, giờ phút này nghe nói như thế, nhịn không được
cười ha ha.
"Xém chút nữa bị ngươi lừa rồi, tiểu Thanh, ngươi bây giờ rất được nha,
nhưng mà ngươi đúng là vẫn còn quá non rồi, ta quen thuộc biểu cảm rất
nghiêm túc này của ngươi, mỗi lần ngươi như vậy đều là đang nói dối, một cửa
nói khoác này của ngươi vẫn còn chưa đạt, trở về ta sẽ dạy ngươi."
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, không nói chuyện, đi thẳng về phía trước.
Đội trưởng ở phía sau vội vàng theo tới, vừa đi vừa nhịn không được mở
miệng.
"Tiểu Thanh, vừa rồi ngươi nói là sự thật?"
"Thật sự." Hứa Thanh bình tĩnh nói.
"Vậy ngươi cho ta một khỏa Giải Nan đan, chứng minh ngươi chính là hảo
hữu chí giao của ta đi!" Đội trưởng nhìn Hứa Thanh ánh mắt.
"Không còn." Hứa Thanh lắc đầu, dạo gần đây hắn chưa từng luyện đan trên
người Lý Hữu Phỉ, bây giờ xác thực không có Giải Nan đan.
Đội trưởng nghe nói như thế, lần nữa nở nụ cười.
"Trùng hợp như vậy, lại không có, ta biết ngay tiểu Thanh ngươi đang khoác
lác, được rồi được rồi, ngươi đúng ngươi đúng."
Nói xong, y bắt đầu kiểm kê vật phẩm trong túi trữ vật, phân cho Hứa
Thanh một nửa, sau đó hai người rời khỏi cái tế đàn trong địa quật này, trở về
mặt trời.
Đồng thời cùng trở về với bọn họ, là đám tu sĩ Thần Điện phía ngoài cùng
với cự nhãn huyết sắc, những tu sĩ Thần Điện kia đã mất đi ý thức, bao gồm
Thần sứ ở bên trong, đều bị di chuyển đến nơi này, nằm lộn xộn ở bốn phía.
Nhìn qua những thứ này, Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu cùng với Lý Hữu Phỉ,
càng ngày càng kính sợ đối với Thế Tử, đồng thời cũng theo bản năng đã có
cảm giác an toàn.
Theo mặt trời nhân tạo lập lòe, mọi người rời khỏi vùng núi Bạch Vân này,
đi về phía Khổ Sinh sơn mạch.
Mà đội trưởng chính là phán đoán không sai, vị lão giả chiến đấu hăng hái
cùng độc hơn hai tháng kia, nhận thức của lão hoàn toàn chính xác bị ảnh
hưởng rồi, giờ phút này trong lúc bay nhanh ở trong sơn mạch, bên trong đầu óc
của lão đã xuất hiện một ký ức khác.
Ký ức này tương tự cùng lão đã từng trải qua, chỉ là không có Hồng Nguyệt
Thần Điện.
Cùng lúc đó, bên trong mặt trời, đội trưởng vô cùng thỏa mãn đối với một
lần thu hoạch này, trong lúc đang cân nhắc lời của Hứa Thanh là thiệt giả trong
lòng, theo một cái cử động của Thế Tử, tim của y đột nhiên liền treo lên.
Giờ phút này Thế Tử hóa thành bộ dáng lão gia gia trong tay cầm một con
mắt, đang chơi đùa, thi thoảng còn xoa bóp, đội trưởng nhìn mà sắc mặt liên tục
biến hóa.
Hứa Thanh cũng nhìn qua.
Hắn lúc trước rất hiếu kỳ trái tim cực lớn dưới Hồng Nguyệt Thần Điện ở
trong Thiên Hỏa Hải có lai lịch ra sao, lại liên tưởng tới con mắt huyết sắc Hồng
Nguyệt Thần Điện ở vùng núi Bạch Vân cùng với chính là vẻ mặt đội trưởng,
đáy lòng như có điều suy nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.