Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1443: Thời gian, vừa vặn (2)



"Còn có sáu hơi thở." Thế Tử đứng trên không trung, bình tĩnh mở miệng.

Hầu như ngay vào lúc lời nói của lão truyền ra, Hứa Thanh đưa mắt nhìn

Thiên Đạo Thương Long thật sâu, hắn cảm nhận được sau khi Thương Long

hòa hợp hai thành Bí Tàng của tu sĩ Thần Điện, lại cắn nuốt nhiều Thiên Mệnh

đối phương vất vả khổ cực tích lũy như vậy, đã tăng vọt rất nhiều.

"Không sai biệt lắm rồi, cho dù tự bạo, cũng đáng!"

Hứa Thanh thu hồi vẻ tham lam, hắn hiểu được lời nói của Thế Tử nơi đó

đại khái không phải là giả, nếu thật sự qua trăm hơi thở, thứ chờ đợi hắn chính

là tuyệt cảnh.

Mà tính cách của hắn, không muốn đặt an nguy của mình ở ý niệm của

người khác.

Vả lại theo tu sĩ Thần Điện luyện hóa, Thương Long cũng rất khó tiếp tục

thôn phệ, cho nên phải tốc chiến tốc thắng, vẫn là ưu tiên thứ nhất mà Hứa

Thanh luôn nghĩ tới.

Tất cả những ý niệm trong đầu này, hiện ra trong thời gian cực ngắn trong

đầu Hứa Thanh, tiếp theo hắn liền không chút do dự, hạ lệnh cho Thương Long

tự bạo.

Thương Long run lên, phát ra tiếng rên rỉ bất đắc dĩ, sau đó thân thể chợt

nhoáng một cái, trong thần sắc hoảng sợ của tên tu sĩ Thần Điện kia, thân thể

của nó lập tức bốc lên chấn động kinh khủng.

Chấn động này càng ngày càng mạnh, cuối cùng trong một tiếng nổ vang

cực lớn truyền khắp thiên địa, sau khi Thương Long được bồi dưỡng đại bổ,

thân thể trong chốc lát liền tự bạo nổ tung.

Âm thanh oanh oanh đinh tai nhức óc.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, đến từ Thương Long, cũng đến từ

tên tu sĩ Thần Điện, còn có một tiếng kêu rên thống khổ của Hứa Thanh.

Tự bạo không chỉ là Thương Long, còn này có Bí Tàng của tu sĩ Thần Điện,

bởi vì tòa Bí Tàng này đã có mối liên hệ khá chắc cùng Thương Long, giờ phút

này dưới nó nổ vang, chín vòng xoáy rực rỡ lập tức có sáu cái vỡ tan tành.

Ba cái còn lại cũng đều ảm đạm, nhanh chóng hội tụ tạo thành thân thể tu sĩ

Thần Điện, phun ra từng ngụm máu tươi, thần sắc mang theo kinh hoảng, cấp

tốc lui về phía sau.

Về phần thân thể Thương Long, bây giờ chỉ còn lại có một cái đầu, chỗ khác

cũng đã tan vỡ ra, kích xạ bát phương.

Nhưng phần đầu màu bạc của Thương Long vẫn còn dư lại rất nhiều, mặc

dù tràn ra ý suy yếu, nhưng so sánh cùng với trước kia lại càng lớn mạnh hơn,

bây giờ trong tiếng kêu rên hóa thành một đạo tia sáng bạc trắng, trở về trong cơ

thể Hứa Thanh.

Mà Hứa Thanh tương tự trọng thương, vô luận là thương thế lúc trước hay

tiêu hao vì bị luyện hóa, đều khiến hắn bị thương không nhẹ, mà Thương Long

là bổn mạng của hắn, cắn trả hình thành từ tự bạo lập tức như thủy triều tràn vào

toàn thân Hứa Thanh.

Khóe miệng Hứa Thanh tràn ra máu tươi, nhiều địa phương trên thân thể

phá vỡ, trong lúc lảo đảo cũng không dừng lại, Độc Cấm trong cơ thể khuếch

tán toàn thân, phóng thẳng đến tu sĩ Thần Điện Bí Tàng tan vỡ.

Ngay lập tức đuổi theo, xông thẳng lên, Độc Cấm bao phủ dao găm trên tay,

nháy mắt xuyên thẳng qua, đầu người bay lên!

Ra tay trong trạng thái cực hạn như vậy, khiến cho thân thể Hứa Thanh phun

ra ngoài càng nhiều máu tươi hơn nữa, hắn thở hồng hộc và trước mắt đều mơ

hồ, nhưng nghiến răng ngẩng đầu nhìn lên Thế Tử trên bầu trời, khàn khàn mở

miệng.

"Thời gian, vừa vặn!"

Hầu như ngay khi lời nói của Hứa Thanh truyền ra, lực lượng bao phủ nhận

thức trong Thần Điện tan biến, cảm giác tất cả mọi người khôi phục như

thường, từng người giống như có chỗ cảm ứng, chợt quay đầu nhìn về phía

quảng trường.

Chỗ đó, không còn có cái gì.

Tu sĩ Dưỡng Đạo của Thần Điện tử vong cũng không tồn tại, về phần Hứa

Thanh, đồng dạng tan biến.

Duy chỉ có chấn động trên bầu trời cùng phá toái trên mặt đất minh chứng

cho hết thảy lúc trước là phát sinh chân thật.

Chỉ là trong trí nhớ mọi người, mặt đất nơi đây hình như nguyên bản chính

là phá toái, mà biến hóa trên bầu trời thì bọn họ bỏ qua.

Vì vậy, Thần Điện hết thảy như cũ.

Mà trên bầu trời ngoài Thần Điện, Thế Tử chắp tay sau lưng đi ở phía trước,

thân thể Hứa Thanh run rẩy, cố nén không hôn mê, được Ảnh Tử cùng lão tổ

Kim Cương Tông nâng, nối gót đi theo.

"Một trận chiến này, ngươi lộ ra rất nhiều vấn đề."

Thế Tử bình tĩnh mở miệng.

Hứa Thanh giữ im lặng.

"Bí Tàng hình thành Thiên Đạo hay không, cũng giống như là cảnh giới

Trúc Cơ trong trạng thái trước và sau khi mở ra Huyền Diệu thái, cho nên ngươi

nên biết, kẻ giao thủ cùng ngươi này, nếu gã đối diện với Linh Tàng chính thức,

một cái tát liền có thể bị chụp chết."

"Nhưng ngươi lại phải dùng tới trăm hơi thở, bản thân cũng trọng thương."

"Cho nên vấn đề thứ nhất của ngươi, chính là thiếu khuyết nghiêm trọng

kinh nghiệm chiến đấu cùng tu sĩ Dưỡng Đạo, ngươi còn không có thích ứng

giao chiến cùng người có được quy tắc pháp tắc."

"Thật ra gã mà ngươi vừa giết, ở phương diện quy tắc pháp tắc là cực kỳ

thông thường, thể hiện ra cũng rất đơn giản."

"Mà vấn đề thứ hai của ngươi, là trên thân của ngươi toàn những thứ đồ

ngổn ngang, ngươi cũng không xâu chuỗi kết hợp lại, từ đó hình thành đòn sát

thủ của riêng ngươi."

"Còn có vấn đề thứ ba, ngươi cũng không đi đào móc tầng sâu về hiệu dụng

chân chính của những năng lực trên người của mình."

"Tổng thể mà nói, thủ đoạn của ngươi quá mức đơn giản."

"Ngươi có phối hợp nhưng không nhiều lắm, cũng thiếu khuyết thần thông

có thể chân chính uy hiếp một kẻ có cảnh giới cao hơn."

"Trên thực tế, những người tu vi cao thâm hơn so với ngươi mà ngươi giao

chiến trước kia, ngươi cũng không phải là lấy yếu thắng mạnh, ngươi là lấy thực

lực tuyệt đối của bản thân để đánh."

"Như vậy không được."

Thế Tử nói xong, liếc mắt nhìn Hứa Thanh lung lay sắp đổ, vung tay lên,

thiên địa xoay tròn, thân ảnh của bọn họ đã xuất hiện ở ngoài tiệm thuốc trong

thổ thành.

"Ngươi phải chân chính làm được lấy yếu thắng mạnh, mới tính là hợp

cách."

Trong mắt Thế Tử lộ ra mong đợi, nhẹ giọng mở miệng, nói xong thần sắc

bình tĩnh tiêu sái đi vào trong tiệm thuốc.

Hứa Thanh theo sau, một khắc bước vào là hắn phun ra máu tươi, thân thể

cũng không cách nào kiên trì, ngã sấp xuống xuống, đã hôn mê.

Trong lúc mơ hồ, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng kinh hô của Linh Nhi, còn kèm

theo một chút tiếng khóc lóc kể lể của Anh Vũ.

"Gia gia gia gia, cuối cùng ngài đã trở về rồi, mấy ngày hôm trước ta ra

ngoài chơi, gặp phải một đám người thần bí, bọn họ thế mà lại úp sọt rồi nhổ

sạch đám lông vừa mới dài ra trên người của ta....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.