Quang Âm Chi Ngoại
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Thanh mở mắt ra, thấy Linh Nhi vẫn luôn
thủy chung ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, sau khi phát hiện Hứa Thanh tỉnh,
nàng vội vàng tới gần, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ lo lắng.
"Hứa Thanh ca ca......"
"Ta không sao." Hứa Thanh cười cười, đưa tay sờ sờ đầu Linh Nhi, cảm thụ
một chút thương thế của bản thân.
Dưới lực lượng của tử thủy tinh, thương thế trên thân thể đã khôi phục hơn
phân nửa, nhưng cảm giác suy yếu vẫn tồn tại.
Cái này chủ yếu là đến từ Thương Long tự bạo hìnhthành cắn trả ảnh hưởng
đến linh hồn.
Bất quá Thương Long vẫn còn lại phần đầu ở bên trong, lực lượng Thiên
Mệnh ẩn chứa so với nguyên bản còn nhiều hơn rất nhiều, mà cấp độ cũng đã
không giống nhau, cho nên nó đang trong quá trình khôi phục, đối với Hứa
Thanh mà nói, đây là một dạng tăng lên.
Hứa Thanh có thể cảm nhận được, sau khi loại cảm giác suy yếu này của
mình biến mất thì linh hồn của hắn sẽ bền bỉ hơn bao giờ hết, cũng sẽ mạnh mẽ
hơn trước rất nhiều.
"Khoảng hai mươi ngày, ta hẳn là có thể hoàn toàn khôi phục, khi đó chiến
lực của ta cũng đã đề cao, nếu gặp lại tu sĩ Dưỡng Đạo, cũng có thể nhẹ nhõm
hơn."
Hứa Thanh hít sâu một hơi rồi ngồi dậy, vào giờ phút này thân ảnh của đội
trưởng cũng lộ ra ngoài cửa, vừa ăn quả đào vừa nhìn Hứa Thanh, cười cười.
"Đi ra ngoài một chuyến, trở về thì có điểm không giống trước đó nha, ánh
mắt càng sắc bén hơn rồi."
Nói xong, đội trưởng ném cho Hứa Thanh một quả táo.
Hứa Thanh tiếp được, cắn một miếng táo rồi đi ra sau phòng, đến trong tiệm
thuốc.
Ninh Viêm đang lau bụi, vừa lau vừa thở dài, nhìn thấy Hứa Thanh thì gã
miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
U Tinh đang nấu nước với vẻ bực bội, rõ ràng có thể dùng tu vi để gia trì,
nhưng hiển nhiên điều này không được cho phép, thế nên ả chỉ có thể ngồi xổm
ở nơi đó nhìn chằm chằm lò lửa cùng với ấm sắt trước mặt.
Về phần Lý Hữu Phỉ, giờ phút này đang nhiệt tình giới thiệu đan dược với
một tu sĩ Ngưng Khí thân thể lạnh run.
Mà Ngô Kiếm Vu vẫn ở ngoài cửa, y đã quen với thân phận của mình, giờ
phút này trên người mặc bộ quần áo thô sơ, ngẩng đầu ngâm thơ.
Còn có lão gia gia, ngồi ở sau quầy tiệm thuốc, xoay hạt châu trong tay, cười
tủm tỉm nhìn tất cả những thứ này, trên bả vai có đậu một con Anh Vũ không
lông ẩn chứa vẻ bi phẫn.
"Gia gia, ta hoài nghi là Trần Nhị Ngưu làm..." Anh Vũ nghía đầu, ánh mắt
đảo qua Hứa Thanh cùng với đội trưởng, sau đó lập tức căm tức nhìn đội
trưởng, cáo trạng với Thế Tử.
Đội trưởng cười cười, không để ý tới nó mà đi tới cửa lấy ra một thanh
kiếm, hai tay ôm ngực và nâng cằm lên, hộ vệ tiệm thuốc.
Đáy lòng Hứa Thanh dâng lên ấm áp, hết thảy vẫn giống với lúc hắn rời đi,
cái loại cảm giác ấm áp bên trong tiệm thuốc nhỏ này, làm đáy lòng của hắn
càng tỏa ra an bình.
Lúc này U Tinh rốt cục đã đun nước xong, nhanh chóng xách ấm đến trước
mặtlão gia gia, pha trà cho lão.
Thế Tử nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt
chú ý đến Hứa Thanh.
"Hai mươi ngày sau, rèn luyện với ngươi vẫn còn tiếp tục."
Hứa Thanh cung kính xưng vâng, trong lòng cũng có chờ mong, hắn có thể
đoán được rèn luyện như vậy mỗi lần nhất định đều sẽ rất nguy hiểm, nhưng chỉ
cần mình còn sống mà có cảm ngộ, như vậy tăng lên đối với mình cũng sẽ vô
cùng to lớn.
Thời gian cứ như vậy trôi,mấy ngày qua đi.
Thương thế Hứa Thanh còn đang chậm rãi ra khôi phục, nhưng hắn đã có
thể cảm nhận được lực lượng linh hồn của mình đã bất đồng, điều này có biến
hóa rất rõ ràng ở vấn đề tốc độ suy tư.
Chuyện hắn cần suy nghĩ sâu xa trước kia, giờ phút này chỉ cần thoáng suy
tư liền có thể thông thấu, điều này trợ cho Hứa Thanh trong lúc chữa thương, lại
một lần nữa tiếp tục nghiên cứu về nguyền rủa.
Lý Hữu Phỉ cũng vì vậy mà bận rộn hơn.
Rốt cục vào mười ngày sau, Hứa Thanh dựa vào linh hồn bản thân tăng
trưởng cùng với kết quả đã từng nghiên cứu, lấy huyết dịch của Lý Hữu Phỉ làm
dẫn, lấy huyết nhục không tự tăng trưởng lúc trước còn lưu lại làm cơ sở, dung
nhập lực lượng Tử Nguyệt của chính mình, lại tiến hành một lần cải tiến Giải
Nan đan.
Lần cải tiến này bất đồng cùng với dĩ vãng, dưới quá trình hậu tích bộc phát
của Hứa Thanh, rốt cuộc hắn đã hạ thấp đượclực lượng nguyền rủa thêm một ít.
Lúc trước Giải Nan đan cũng có thể làm được, nhưng chỉ có giảm bớt một
phần vạn, có thể xem như không tính.
Nhưng hiện giờ nếu như coi lực lượng nguyền rủa trong cơ thể một người
thành một trăm phần, như vậy sau khi phục dụng khỏa Giải Nan đan đã cải tiến
này vào, sẽ giảm còn chín mươi chín.
Đó là lý do tại sao nói nó mang lại hiệu quả lớn hơn.
Đồng thời Hứa Thanh cũng có thể đoán được, lần này sau khi bán Giải Nạn
đan ra, nhất định sẽ có người phát hiện tác dụng chân chính bên trong của nó.
“Đáng tiếc, số lượng nguyển rủa giảm bớt vẫn quá ít, nhưng mà phương
hướng của ta không sai, cứ tiếp tục như vậy, hẳn là có thể dần dần gia tăng dược
hiệu, cho đến khi tạo ra đan dược có thể chân chính hóa giải nguyền rủa.”
Sau khi suy tư, Hứa Thanh đi tới Nghịch Nguyệt điện.
Cách lần trước vào Nghịch Nguyệt điện đã là mấy tháng.
Lần này Hứa Thanh cũng không phải đi một mình.
Mấy ngày nay Linh Nhi lo lắng cho thương thé của Hứa Thanh, đã không
ngồi tính sổ sách thu chi nữa, mà cả ngày bên cạnh để ngó chừng Hứa Thanh,
nàng cũng rất tò mò đối với Nghịch Nguyệt điện, vì thế lần này Hứa Thanh tiến
vào cũng dẫn theo Linh Nhi đi cùng.
Trong Nghịch Nguyệt điện, trong miếu thờ của Hứa Thanh, lúc này đang có
bảy tám tượng thần miếu khác đang đả tọa.
Những người này hoặc là hàng xóm, hoặc là người cuồng tín, hơn nữa mỗi
một người đều đã từng mua qua Giải Nạn đan của Hứa Thanh.
Cho nên dù là đại sư đã mấy tháng không tới, nhưng thành kính trong lòng
khiến cho bọn họ mỗi ngày đều sẽ tới đây, phảng phất đối với bọn họ mà nói, đả
tọa ở nơi này sẽ có thể vô hình trấn áp nguyền rủa.
Nhất là đại hán ngực vạm vỡ kia, tự nhận là người nghe hoàn chỉnh đạo âm,
gã đã thành công chế tạo ra định danh mới của mình, ngày thường đều tự xưng
là tùy tùng của đại sư.a
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.