Quang Âm Chi Ngoại
Tiệm thuốc sau nhà, Hứa Thanh khoanh chân đả tọa, giờ phút này tinh thần
của hắn đã hòa hợp tiến vào Nguyên Anh Kim Ô của bản thân.
Bắt đầu từ giờ khắc này, hắn chính là Kim Ô.
Theo hắn nhảy vào bên trong hạt châu, một cái không gian kỳ dị lập tức
xuất hiện ở trong cảm giác của Hứa Thanh.
Bốn phía nơi đây mơ hồ, tràn đầy sương mù, đang không ngừng cuộn mình,
càng có từng trận lôi âm vang vọng, nổ vang bát phương, lúc này sương mù
phía trước đột nhiên tản ra, một gương mặt cực lớn cấp tốc lao tới phía hắn.
Trong chớp mắt, gương mặt này xuất hiện ở phía trước Hứa Thanh, chính là
Hắc Đồng thượng nhân.
Hai mắt lão đỏ thẫm, trong mắt mang theo điên cuồng, từ sau khi bị phong
ấn ở trong nơi này, mỗi ngày lão đều phải chịu đủ đau khổ hành hạ, sống không
bằng chết, vốn tưởng rằng cả đời này chính là như vậy, thật không nghĩ đến vị
Uẩn Thần kinh khủng kia lại nói với lão, chỉ cần vào lần thứ mười nuốt được
Kim Ô, vậy thì liền có thể thoát khốn.
Lão chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, giờ phút này sau khi nhìn thấy Hứa
Thanh, lão không chần chờ chút nào, tu vi trong cơ thể ầm ầm bộc phát, một tòa
Bí Tàng nguyên vẹn trực tiếp biến ảo ngay tại bát phương, phủ xuống dưới.
"Nhanh chết đi, nhanh chết đến lần thứ mười!"
Hắc Đồng thượng nhân gầm nhẹ một tiếng, chợt mở cái miệng rộng thôn
phệ về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cấp tốc lui về phía sau, thân thể Kim Ô trong lúc lập lòe tràn ra
vô tận thiên hỏa, nhưng mà ở trước mặt tu sĩ Linh Tàng có được Bí Tàng
nguyên vẹn, những thiên hỏa này căn bản là không cách nào ngăn cản.
Trong chớp mắt, theo Hắc Đồng thượng nhân thở ra, hỏa diễm Kim Ô tràn
ra rõ ràng lại bị cuốn ngược, mà Hắc Đồng thượng nhân biến thành gương mặt
thì tăng vọt vô hạn, cuối cùng thay thế cả cái không gian này.
Cái trán cao ngất, cái cằm chống đất, miệng lớn chính giữa mở rộng vô biên
giống như là hắc động, nuốt một cái tới phía Hứa Thanh.
Từ xa nhìn lại, giờ khắc này Hứa Thanh biến thành Kim Ô tựa như một con
chim phàm tục, căn bản không có bất luận sức phản kháng gì, theo trước mắt
hắn tối sầm, từng trận đau nhức kịch liệt từ linh hồn truyền ra.
Kim Ô tan vỡ, ý thức Hứa Thanh mơ hồ, trong lúc mơ hồ còn nghe tiếng dư
âm vang vọng bên tai.
"Còn có chín lần..."
Trong hiện thực bên trong tiệm thuốc, Hứa Thanh khoanh chân đả tọa chợt
mở hai mắt ra, hô hấp dồn dập.
"Chỉ là một cái chớp mắt!"
Sắc mặt Hứa Thanh khó coi, Kim Ô của hắn vẫn còn, cũng không bị chân
chính thôn phệ, nhưng mà tổn thương linh hồn vừa mới khôi phục giờ phút này
lại có cảm giác bị xé rách cực kỳ mãnh liệt.
Hứa Thanh giơ tay lên lấy ra một khỏa đan dược chữa thương, nuốt xuống
và nhắm mắt đả tọa, một lúc lâu sau thương thế hắn khôi phục, cúi đầu nhìn hạt
châu trong tay, đáy lòng đã có cảm thụ càng trực quan hơn đối với cường giả
Linh Tàng.
"Cứ tiếp tục như vậy không được!"
"Như vậy Kim Ô của ta, đến cùng nên biến hóa như thế nào, mới có thể
tránh khỏi cái miệng lớn kia thôn phệ?"
Hứa Thanh trầm mặc, trong đầu nhanh chóng suy tư, một lát sau hắn nhắm
mắt lại, đắm chìm tâm thần vào bên trong Nguyên Anh Kim Ô, tiếp tục nhận
thức Kim Ô của chính mình.
"Kim Ô, có thể luyện vạn linh, có thể hóa mặt trời....."
"Cái phía trước bây giờ còn chưa đủ, nhưng cái phía sau....." Trong đầu
Hứa Thanh hiện lên tất cả những mặt trời mà mình dã thấy.
"Bên trong Triêu Hà Châu ở Phong Hải Quận là lần đầu tiên ta nhìn thấy
mặt trời khoảng cách gần, tuy là hài cốt...."
"Mà sau đó, ở bên trong Tế Nguyệt đại vực, ta nhìn thấy bốn cái mặt trời
nhân tạo, Tiểu Viên Tử là cái thứ nhất, khuôn cửa lực lượng vĩnh hằng là thứ
hai, vòng tròn là cái thứ ba, viên cầu từ thời viễn cổ là thứ tư."
Hứa Thanh trầm ngâm, sau một lúc lâu trong mắt hắn lóe lên tinh mang.
"Còn có một cái, là lúc ta cảm ngộ Kim Ô, nhìn thấy thiếu niên bên trong đồ
đằng của cỗ long liễn kia."
"Nếu ta cải biến tạo hình của Kim Ô, khiến cho nó biến ảo trở thành mặt
trời, gần sát với bản nguyên....."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, dưới áp lực cực lớn, hắn cần phải đi cẩn
thận cân nhắc phương pháp sử dụng Kim Ô.
Qua một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời bên ngoài mặc dù lờ mờ, nhưng so với ban
đêm vẫn là hơi tốt hơn một chút, theo cửa hàng mở cửa, Hứa Thanh cũng mở ra
lần thử nghiệm thứ hai của mình.
Thân thể Kim Ô phóng tới hạt châu.
Vẫn là cái không gian kỳ dị kia, một nháy mắt Hứa Thanh lại xuất hiện, thân
thể liền cấp tốc lui về phía sau.
Phía trước chợt bốc lên sương mù, Hắc Đồng thượng nhân biến thành gương
mặt, lập tức lao đến.
Giống như lần trước nhanh chóng biến lớn, cho đến khi chiếm cứ toàn bộ
không gian, khí thế ngập trời, mang theo lực lượng diệt sạch, mở miệng lớn ra
chợt nuốt một cái về phía Hứa Thanh.
Nhưng lúc này đây, nháy mắt khi lão nuốt về phía Hứa Thanh, Hứa Thanh
biến thành Kim Ô truyền ra một tiếng kêu Hí..i...iiii xuyên kim liệt thạch, thân
thể liền bạo khai chia năm xẻ bảy, sau đó hóa thành bốn phần.
Một phần vặn vẹo, hình thành bộ dạng một cái khung cửa, bên trong biến ảo
lò xo nổ vang lên xuống, hình thành hỏa diễm trực tiếp thiêu đốt, hóa thành mặt
trời.
Phần thứ hai vờn quanh trở thành hình tròn, bên trong hội tụ bánh răng cấp
tốc xoay chuyển.
Phần thứ ba hội tụ máu thịt cùng một chỗ, hóa thành viên thịt hình tròn,
cũng tự thiêu đốt.
Ba hình dạng mặt trời này, chính là ba mặt trời Hứa Thanh chứng kiến bên
bờ Tự Âm Hà.
Giờ phút này sau khi xuất hiện, chúng nó trực tiếp phóng thẳng đến miệng
lớn của Hắc Đồng thượng nhân, phóng xuất ra nhiệt độ của chính mình, bộc
phát ra nổ vang của bản thân, toàn bộ không gian chấn động, ba cái mặt trời
toàn bộ tự bạo.
Âm thanh ầm ầm truyền khắp bát phương, gương mặt của Hắc Đồng thượng
nhân rốt cuộc cũng dừng một chút, có thể thấy gương mặt kia có một chút vị trí
xuất hiện dấu hiệu đốt cháy, nhưng trong nháy mắt tiếp theo liền khôi phục như
thường.
Nhưng vô luận như thế nào, giờ khắc này Hứa Thanh cuối cùng đã tránh
được cục diện lập tức liền bị cắn nuốt, về phần một phần máu thịt sau cùng thì
trong lúc cấp tốc lui về phía sau liền nhúc nhích, tạo thành thân ảnh một thiếu
niên.
Thiếu niên mặt như quan ngọc, mặc Đế bào, đội Đế miện, ngoài thân tản ra
thiên hỏa, dưới thân hình thành long liễn.
Khí thế phi phàm đang muốn ra tay, nhưng trong chớp mắt cái không gian
này ầm ầm sụp xuống, trên dưới nhanh chóng đè ép, dường như bầu trời đã
thành hàm trên, đại địa trở thành hàm dưới, giờ phút này ngậm miệng lại, oanh
một tiếng, một mảnh đen nhánh.
Bên trong tiệm thuốc, Hứa Thanh chợt mở mắt ra, phun ra một ngụm máu
tươi, bên tai vang vọng dư âm.
"Còn có tám lần!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.